Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 686



Chương 686

Không khác gì lúc trước, Sở Dung Triết thích nhất là ngồi trong phòng bệnh gọt táo.

Hết lần này đến lần khác, không phải gọt cho người bệnh ăn, mà gọt cho mình ăn!

“Dao Dao vừa về, cậu lại vào viện, cậu hai Bắc Minh, cậu có thể có tiền đồ một chút không?” Sở Dung Triết gọt xong một quả táo, chậm rãi đưa vào miệng nhai nuốt.

Bắc Minh Thiện dựa vào giường bệnh, liếc nhìn Sở Dung Triết: “Tôi vào bệnh viện liên quan cái lông gì với cô ấy chứ?”

“Sao lại không liên quan? Đây là lần đầu tiên trong hai năm nay cậu vào bệnh viện, cậu nói thử xem, lúc đó lái xe, cậu đang nghĩ cái gì? Trừ Dao Dao ra, ai có thể khiến Bắc Minh Quân thất thần?”

“Ha—” Bắc Minh Quân cười lạnh một tiếng, đánh chết anh ta cũng sẽ không thừa nhận.

“Cậu cứ giả bộ đi. Dù sao loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như cậu!” Sở Dung Triết lại cắn một miếng táo: “Nói đi nói lại, loại người làm kinh doanh lớn như cậu, vài ba bữa vào bệnh viện, giống cái gì chứ? Ngược lại nhìn tôi đi, người ngồi trên lưỡi dao mà sống, cậu nhìn đi, làn da này, gương mặt này, bảo dưỡng không biết trơn nhẵn bao nhiêu…”

Vừa nói, Sở Dung Triết còn vỗ vỗ gương mặt đẹp trai không tì vết của mình.

Bắc Minh Quân lườm anh ta: “Cậu nếu như có nửa phần quyết liệt của anh trai cậu, cậu sẽ luân lạc đến cảnh ngày ngày trông giữ tổng hội ư?”

Gia tộc của Sở Dung Triết có bối cảnh hắc đạo rất lẫy lừng.

Thân là lão nhị của nhà họ Sở, Sở Dung Triết cả ngày chỉ biết lông bông cũng là điều dễ hiểu.

Bởi vì cho dù trời có sập, anh ta cũng có anh cả chống cho rồi.

Thật ra, Bắc Minh Quân rất ngưỡng mộ Sở Dung Triết có người anh có bản lĩnh như vậy.

Giống như Sở Dung Triết, không tim không phổi, căn bản không cần gánh vác sứ mệnh của gia tộc, cũng không có nhiều thù oán gia tộc như vậy, ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ, ai không hy vọng cuộc sống của mình được tự tại như vậy chứ?

“Xía! Đừng lấy anh tôi ra so sánh với tôi! Tôi với anh ấy không phải người cùng chí hướng.” Quả táo trong tay Sở Dung Triết sắp cắn hết rồi.

Hình Uy đẩy Phỉ Nhi đi vào thì nhìn thấy tình cảnh này—

Trán của Bắc Minh Quân đã được băng lại.

Trên tay quấn băng gạc, tinh thần rất ổn ngồi trên giường bệnh.

Sở Dung Triết sắp ăn hết quả táo, lười nhác ngồi trên ghế, hai tay còn rất không khách khí gác ở đuôi giường của Bắc Minh Quân.

“Ya, Phỉ Nhi em đến rồi à!” Sở Dung Triết tiện tay vứt lõi táo vào trong thùng rác. Vội vàng bỏ chân xuống, mỉm cười đi đến trước mặt Phỉ Nhi, cưng chiều vuốt v3 mái tóc mềm mượt của cô ta: “Bắc Minh Quân không chết được, ngược lại em, đặc biệt chạy đến bệnh viện, mệt mỏi thì phải làm sao?”

Hình Uy lịch sự khẽ gật đầu với Sở Dung Triết: “Cậu hai Sở.”

Sau đó, anh ta xách một hộp giữ nhiệt, đi thẳng đến bên giường của Bắc Minh Quân, giống như mọi ngày, mặt mày không có biểu cảm gì nói: “Chủ nhân, cô Phỉ Nhi đặc biệt hầm canh chân giò cho anh, anh nhân lúc còn nóng thì uống đi.”

Không đợi Bắc Minh Quân phản ứng, Sở Dung Triết cười: “Yo, canh chân giò? Phỉ Nhi thật sự có lòng nha, Bắc Minh Quân, nhớ uống nhiều một chút, ăn gì bổ lấy!”

Phụt—

Phỉ Nhi bị lời nói của Sở Dung Triết chọc cười thành tiếng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...