Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 677
Chương 677
Cô chịu đựng cơ thể đau nhức, liều mạng đạp anh mấy cái, hơn nửa chân cũng đang đạp về phía chỗ yếu đuối của anh…
“Shhh….” Anh lạnh lùng hít một hơi, không thể tin mà trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ này thật sự có can đảm!
…
“Cái cô này, cô không sợ tôi bị tuyệt hậu hả?”
Người phụ nữ này thật sự dám đá, may mắn là anh phản ứng nhanh lẹ.
Sau đó, Cố Tịch Dao mới vội vàng bật dậy từ trên giường, giống như là nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời này vậy, tức giận thốt lên: “Tuyệt hậu? Anh Bắc Minh, tôi không nghe lầm đó chứ, thân là ba của hai đứa bé mà anh còn dám nói là anh không có đời sau?”
Cô còn chưa nói là ba của ba đứa nhỏ, có điều là điều đó có đánh chết cô thì cô cũng sẽ không nói cho anh biết.
Anh lập tức nghẹn lời.
Nhưng mà vẫn mạnh miệng nói: “Chẳng lẽ là tôi không thể muốn con nữa?”
Biểu cảm của cô siết chặt.
Cô vô thức gầm nhẹ: “Anh có muốn con cái hay không thì cũng không có chuyện gì liên quan đến tôi! Nếu như muốn thì anh đi tìm Phỉ Nhi của anh đi, đừng đến làm phiền tôi.”
Nói xong, cô xuống rồi mở tủ quần áo ra, tìm ra mấy cái quần áo rồi nhanh chóng mặt lên người.
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh cô mặc quần áo, anh nhíu chặt mày.
Sự im lặng qua đi, anh kiềm chế sự tức giận của mình, nói ở sau lưng của cô: “Có phải là cô vẫn còn đang tức giận chuyện tôi lấy đi chiếc váy đó không?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cơ thể của cô khựng lại, nhớ đến trong phòng thử quần áo ở cửa hàng vào tối ngày hôm qua, anh quyết tâm lột chiếc váy nữ thần ánh trăng ở trên người của cô… chỉ vì Phỉ Nhi của anh cũng thích!
Trái tim thắt lại giống như bị kim đâm đau đớn.
“Ngài Bắc Minh, xin hỏi anh gọi là ‘cầm’ sao? Đó rõ ràng là cướp đoạt!”
“…” Anh bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng, khẽ thở dài: “Tình huống của Phỉ Nhi, không phải cô không nhìn thấy, chẳng lẽ cô không thể nhường cô ấy một chút sao?”
“…” Cố Tịch Dao cười nhạo một tiếng nhưng trái tim lại rỉ máu, quay lưng về phía anh, cười đắng chát, nhường ư? Vì Phỉ Nhi đáng thương, nên cô phải đem tất cả mọi thứ đều nhường cho Phỉ Nhi?
Anh có biết, thứ anh muốn cô nhường lại, không chỉ là một bộ lễ phục ánh trăng đơn giản như vậy!
Mà là…
Nó mang ý nghĩa trăng sáng.
Giống như người nào mặc được bộ lễ phục kia, người đó chính là ánh trăng trong lòng Bắc Minh Quân…
Nhưng cô thật ngốc, Phỉ Nhi không phải chính là ánh trăng sáng trong lòng Bắc Minh Quân sao?
Cô đã không tranh giành, nhưng hết lần này tới lần khác vì sao vẫn còn muốn đến để cướp lễ phục của cô?
Rõ ràng là cô nhìn thấy trước, rõ ràng là cô mặc vào trước…
Hít một hơi thật sâu, cô siết chặt nắm đấm: “Được! Vậy tôi sẽ để lại cho cô ấy! Cho cô ấy tất cả đã được chưa? Ngài Bắc Minh, cũng phiền anh sau này đừng tiếp tục đến làm phiền tôi, cút về chỗ của anh đi!”