Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 421
Chương 421
Nước mắt lặng lẽ trượt xuống loang lổ trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
Cô chỉ vào Vũ Xuân nghẹn ngào nói: “Lúc bà mình đầy thương tích bị người ta cột vào trên cây thập tự giá là ai đã bán đi tôn nghiêm của mình cứu bà về? Vẫn là tôi, là Cố Tịch Dao tôi! ! Nhưng thì ra… Tôi vốn không phải họ Cố! Hóa ra tôi không phải con ruột của bà! Đúng không?!”
Đồng tử trong mắt Vũ Xuân đột nhiên co rụt lại.
Sắc mặt tái nhợt của Cố Kiệt Đại cứng đờ lại.
Bốp bốp bốp…
Ba tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên ở cửa.
“Thật sự là đặc sắc nha!”
Lý Lục Bình vẫn đang mặc trên người chiếc váy liền màu đen kia, giày cao gót còn hơi ẩm ướt, rõ ràng cũng là vừa mới trở về. Bà ta rảo bước đi vào trong vẻ mặt chế giễu nhìn cảnh tượng trong phòng: “Chậc chậc, Vũ Xuân, thật không ngờ con gái của bà đã tìm tới cửa nhanh như vậy đấy… À không đúng, suýt nữa thì tôi quên mất, cô ấy không phải là con gái của bà!”
Vũ Xuân vừa thấy Lý Lục Bình lập tức giận đỏ cả vành mắt, “Họ Lý kia, bà lại dùng thủ đoạn gì để châm ngòi ly gián tình cảm của mẹ con chúng tôi vậy?”
“Tôi dùng thủ đoạn gì á?” Lý Lục Bình cười lạnh một tiếng sau đó lại lần nữa móc ra điện thoại bật đoạn ghi âm kia lên: “Vũ Xuân, bà cẩn thận nghe cho kỹ xem rốt cuộc là ai đang giở, thủ, đoạn!”
Sau khi nghe hết đoạn ghi âm kia sắc mặt Vũ Xuân tái nhợt giống như không còn giọt máu nào: “Lý Lục Bình, tại sao bà lại có đoạn ghi âm này? !”
“Hừ! Không ngờ đúng không? Muốn trách thì phải trách chính bản thân các người ấy, còn nhớ anh Siêu hôm nay tới tìm bà đòi tiền không? Chắc là anh ta cũng không ngờ lại bị bà từ chối đâu nhỉ.”
Vũ Xuân nghe tới hai chữ ‘Anh Siêu’ thì con ngươi co rụt lại, anh Siêu chính là tên côn đồ ngày đó phối hợp với bọn họ diễn một màn kịch bắt cóc kia!
Vũ Xuân không ngờ anh Siêu lại lén lút ghi âm lại tình huống ngày hôm đó để nhân cơ hội bắt chẹt bà ta cũng vừa vặn là chiều tối hôm nay Lý Lục Bình đã ký đơn ly hôn với Cố Kiệt Đại khiến Vũ Xuân cảm thấy người có uy hiếp lớn nhất đối với bà ta đã bị đá đi rồi nên mới không sợ mấy lời đe dọa của anh Siêu nữa.
Lý Lục Bình căm hận nhìn Vũ Xuân: “May mà tôi lại bắt gặp được nên đã bỏ ra sáu trăm triệu mua lại đoạn ghi âm này của anh ta!”
Lý Lục Bình chỉ hận là tại sao bà ta lại không gặp được anh Siêu sớm hơn vì nếu như như thế Vũ Xuân sẽ không thể lợi dụng Cố Tịch Dao để lấy được công trình Ánh hơn nữa chuyện khiến bà ta càng đau lòng hơn chính là người chồng cùng mình chung giường chung gối hai mươi mấy năm lại vì hai chữ lợi ích liền có thể tuỳ tiện vứt bỏ bà ta!
“Cố Tịch Dao, cô thấy rõ bộ mặt thật của cái người mà cô gọi là ba mẹ rồi chứ?” Lý Lục Bình cười lạnh một tiếng: “Thật sự tôi cảm thấy đáng thương thay cho cô, người mẹ mà cô tận tâm tận lực yêu hai mươi mấy năm thì ra vẫn chỉ luôn muốn lợi dụng cô mà thôi!”
Cố Tịch Dao chỉ cảm thấy thân thể ướt đẫm của mình vô cùng lạnh lẽo…
Vũ Xuân đưa tay ta muốn chạm vào mu bàn tay của Cố Tịch Dao nhưng lại bị cô né tránh: “Tịch Dao, con nghe mẹ nói đã, thật sự năm năm qua mẹ không phải chỉ muốn lợi dụng con đâu…”
“Năm năm? !” Cố Tịch Dao dùng giọng nói khàn khàn của mình hét lên một tiếng cắt ngang lời Vũ Xuân nói: “Thì ra chỉ có năm năm này thôi đúng không? Bởi vì năm năm trước lúc bà nằm trên giường bệnh tất cả mọi người đều từ bỏ bà chỉ có tôi là đối với bà không rời không bỏ… À, khó trách bà lại không ngừng nói cảm ơn với tôi…”
Mẹ con thật sự thì không cần nói ‘Cảm ơn’!
“Tịch Dao…” Nước mắt Vũ Xuân chảy xuống, dù sao những năm gần đây Cố Tịch Dao đối xử với bà ta tốt như thế nào bà ta đều thấy được… Con người không phải cỏ cây nên không ai có thể vô tình mãi được nên tuy đáy lòng Vũ Xuân là cảm kích nhưng sai thì cũng đã sai rồi vì dù thế nào cô cũng không phải con gái ruột của bà ta.