Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 419
Chương 419
“… Hừ!” Khoảng cách thế hệ a!
Vân Chi Lâm liếc nhìn một cái, im lặng.
Anh điên rồi nên mới so đo với một thằng nhóc còn chưa mọc đủ răng nữa.
Cẩn thận nhìn Dương Dương một cái, lại hồi tưởng đến lúc Cố Tịch Dao nhìn thấy tấm ảnh trên tờ báo đã lộ ra thần sắc hoảng sợ…Đích thực, nếu như cô thật sự quan hệ tốt với Bắc Minh Quân thì hà tất gì phải đưa Dương Dương đến làm ổ ở chỗ này chứ? Lại hà tất gì phải chạy đi xem mắt?
“Chú Chi Lâm, đừng giận mà…” Thấy Vân Chi Lâm không lên tiếng, Dương Dương len lén kéo kéo ống quần của Vân Chi Lâm, chớp chớp mắt, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống.
Vân Chi Lâm im lặng một lúc, trừng Dương Dương một cái, cuối cùng nói: “Thôi, nể mặt thân thế đáng thương của cháu, tha cho cháu đó.”
“Thật sao? Tốt quá rồi!”
“Hừ! Lần sau không được lừa gạt chú nữa có biết chưa? Anh em là phải đối xử chân thành với nhau!”
“Ò ò, vậy cháu lập tức đi lấy máy ảnh…”
“Quay lại! Đi lấy máy ảnh làm gì?”
“Chụp hình cho gan và túi mật a!” (Vì câu đối xử chân thành với nhau có tiếng Trung là Can Đảm Tương Thiếu, can đảm hán việt là gan và túi mật, chiếu ở đây có nghĩa là chụp ảnh)
“…”
Vân Chi Lâm thật chỉ muốn trợn trắng mắt rồi chết đi luôn thôi.
*
Bắc Minh Quân nhìn điện thoại trên tay, khi anh gọi lại lần nữa thì đầu dây bên kia đã tắt máy rồi.
Ngay lập tức, anh tìm dãy số quen thuộc và gọi cho Cố Tịch Dao, ai ngờ, cũng là tắt máy!
Bầu không khí ngưng tụ ngay lập tức.
Anh vừa bước ra ngoài, vừa nói: “Hình Uy. Lập tức kiểm tra định vị vệ tinh của một số điện thoại di động cho tôi!”
“Vâng, chủ nhân.” Hình Uy nhận lệnh, vội vàng che dù cho Bắc Minh Quân: “Chủ nhân, mưa lớn như vậy, ngài chuẩn bị đi đâu?”
Bắc Minh Quân dừng bước chân lại, giọng nói trầm thấp thốt ra hai chữ mạnh mẽ và có lực:
“Tìm người!”
Ngay lập tức, anh nhanh chóng lên xe, một lúc sau, chiếc xe lái vào màn đêm mưa tầm tã …
*
Bầu trời ầm ầm sấm chớp và sấm sét.
Nhà họ Cố dưới cơn mưa gió im lặng đến lạ.
Cố Tịch Dao đứng trước cánh cổng chạm khắc của nhà họ Cố.
Mưa rơi từng lớp từng lớp rào rào trên người cô, trút xuống cô từ đầu đến chân.
Cô không biết là mưa đã làm mờ tầm nhìn của mình, hay là những giọt nước mắt đã làm mờ đôi đồng tử của cô nữa.
Khi những ngón tay run rẩy bấm chuông cửa nhà họ Cố, trái tim cô đau đớn tột độ.
“Ai vậy?” Người giúp việc của nhà họ Cố ra mở cửa thậm chí còn không nhận ra người phụ nữ ướt như chuột lột này.
Cố Tịch Dao dùng sức đẩy cửa ra, không nói một lời giận đùng đùng đi vào.