Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 261
Chương 261
Tất nhiên chỉ trừ căn phòng ở cuối hành lang của tầng 2.
Cửa lớn của căn phòng đó đã bị khóa chặt.
Bởi vì thím Phúc đã dặn dò rất nhiều lần “căn phòng ở tầng 2 đó phiền cô đừng bao giờ bước vào, nếu không chọc tức cậu chủ rồi thì cô tự chịu hậu quả”.
Mặt trời chiều lặn về phía Tây.
Sau khi ăn tối xong, Cố Tịch Dao nằm trong phòng lén gọi điện thoại cho Trình Trình và Dương Dương.
Cô được biết tạm thời hai đứa con của mình được bình an vô sự nên cũng yên tâm.
Cô nghiêng người dựa vào bên cửa sổ rồi nhìn về phía xa nơi mặt trời chiều đang lặn xuống sông Bassols.
Nước sông cứ lả lướt, trên mặt sông yên ả đó, ánh mặt trời chiều cứ tà tà chiếu xuống làm ngưng đọng một sức sống huyền bí khó tả bằng lời, mang đến cho người ta một cảm giác vượt lên thiên nhiên.
Trong vô thức cô nhất thời cao hứng, cô bước những bước chân trần nhẹ nhàng đi xuống lầu rồi chạy ra bãi cỏ bên bờ sông.
…
Sau khi Bắc Minh Quân về lâu đài cổ ở Barcelona thì điều đầu tiên anh thấy chính là cảnh này.
Trước lâu đài theo phong cách thời Trung Cổ, trên bãi cỏ xanh mướt bên bờ, sông Bassols đang chảy rì rào có một người phụ nữ phương Đông đang mang một chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc được bối đơn giản sau đầu, vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống bên tai bay theo gió.
Người phụ nữ đó như được tắm bởi ánh nắng vàng chiều tà vô cùng xinh đẹp, tà váy tung bay, nụ cười ngọt ngào, đôi chân trần nhẹ nhàng tự nhiên đạp lên thảm cỏ, giống như một thiên thần đang nhảy múa và xoay vòng, nhìn rất rực rỡ…
Bắc Minh Quân thấy hơi khó thở, anh bất giác đi đến gần và không hề phát ra âm thanh.
“Anh…Bắc Minh!”
Cố Tịch Dao sững sờ, bỗng nhiên cô dừng lại bước chân đang nhảy múa của mình.
Bắc Minh Quân thình lình xuất hiện làm cô hơi bối rối.
Lúc nãy cô bị vẻ đẹp của sông Bassols cuốn hút, làm cô không kìm nổi mà nhảy một điệu.
“Nhảy đẹp lắm.” Khóe môi của Bắc Minh Quân cong lên, làm khuôn mặt khôi ngô của anh càng nổi bật hơn dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt đó lướt qua một tia sáng dịu dàng.
“Nhưng mà anh Bắc Minh là sao?” Tất nhiên là anh chú ý đến cách xưng hô mới lạ của cô, anh cau mày có vẻ không được vui.
“Thím Phúc nhà anh bảo tôi phải tôn trọng anh một chút, anh Bắc Minh!” Cố Tịch Dao nhún vai rồi cười chế nhạo.
“Sao, không quen hả? Hay là anh Bắc Minh có sở thích đặc biệt nào đó, chứ phải để người ta chửi là khốn nạn xấu xa gì đó thì trong lòng anh mới thoải mái?”
Anh nhướng mày và im lặng.
Anh tiếp tục đi đến gần cô và lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ từ trong túi ra.
Anh mở hộp gỗ và lấy ra một sợi dây chuyền.
Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của Cố Tịch Dao, anh liền vòng qua chiếc cổ trắng ngần của cô rồi đeo dây chuyền cho cô.
“Đây là gì vậy?” Cô bừng tỉnh, sợi dây chuyền đó đã rũ xuống ở trên ngực cô.