Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 2092
Chương 2092
Mà thủ đoạn này chính là cho cô thuốc an thần, nói chính xác là tiêm cho cô một mũi.
*
Cao ốc của Bắc Minh Thị, Bắc Minh Quân vừa đi vào văn phòng, chỉ thấy Hình Uy đã chỉnh lý tất cả văn kiện cần thiết của một ngày cho anh.
Nhìn chỗ ngồi của Bắc Minh Quân, trống không.
Từ lúc các con cùng Bắc Minh Đông ra ngoài chơi, nửa tháng nay cô đi làm chưa từng đi muộn.
Hôm nay cô đi muộn rồi, có lẽ đã xảy ra vài tình huống gì rồi.
“Ông chủ.” Hình Uy cúi đầu chỉnh lý xong văn kiện thì ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Minh Quân đi vào.
“Ông chủ, tôi vừa mới nhận được tin tức của bệnh viện, mẹ của cô Cố đã đột ngột qua đời vào tối qua. Tôi nghĩ, cô Cố hôm nay sẽ không đến, chắc đã đến bệnh viện rồi.”
Bắc Minh Quân bỗng ngây ra
Lông mày của anh hơi nhíu lại, tin tức này thật sự quá bất ngờ.
Tình trạng sức khỏe và trạng thái tinh thần của bà ấy không phải đã tốt lên rất nhiều rồi sai, sao lại xảy ra chuyện như này.
Có điều anh vẫn duy trì sự bình tĩnh, lại nhìn vào chỗ ngồi của Cố Tịch Dao.
“Cậu sáng nay không cần làm gì cả, đến bệnh viện tìm hiểu tình hình đi. Nếu như gặp được Tịch Dao thì nói với cô ấy có yêu cầu gì thì cứ nói, bên phía chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ cô ấy.”
Bắc Minh Quân Quân nói xong thì cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi và Mạc Cẩm Thành đã hẹn nhau bàn công việc, chiều tôi sẽ đến bệnh viện xem tình hình.”
Hình Uy gật đầu: “Được ông chủ, tôi bây giờ qua đó ngay.”
*
Khách sạn Daredevil Empire, phòng tổng thống.
“Cậu đến rồi.” Mạc Cẩm Thành mở cửa, thấy Bắc Minh Quân đang đứng ở cửa, mỉm cười để anh đi vào.
Bắc Minh Quân đi vào trong, mau chóng quét mắt mấy căn phòng khác, Dư Như Khiết không có ở trong phòng.
Mạc Cẩm Thành đóng cửa phòng lại, mang theo nụ cười đi theo đằng sau anh: “Mẹ cậu bà ấy biết chúng ta có việc cần bàn bạc cho nên xuống lầu đi dạo rồi. Cậu tìm chỗ tùy ý ngồi đi.”
*
“Aiya, cậu xem thử giờ này trôi qua thật nhanh. Bất tri bất giác đã hết buổi sáng. Trưa cậu cũng đừng trở về. Cùng chúng tôi đi ăn gì đó.” Mạc Cẩm Thành đang nói đến đây, cửa phòng mở ra, Dư Như Khiết từ bên ngoài đi vào.
Mạc Cẩm Thanh xoay người: “Em về đúng lúc, anh vừa mời Quân cùng chúng ta đi ăn trưa.”
Dư Như Khiết thấy con trai đến rồi, cũng rất vui mừng: “Quân con đến rồi.”
Bắc Minh Quân thấy mẹ trở về rồi, tuy cái gì cũng không nói, nhưng vẫn gật đầu với bà ta, coi như chào hỏi.
Mạc Cẩm Thành gọi điện cho tiền sảnh của khách sạn, rất nhanh bọn họ đã chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn đưa đến chỗ của Mạc Cẩm Thành.
“Nào nào nào… Mọi người đều là người của mình, không cần khách khí.”
***