Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1957
Chương 1957
“Xử lí rồi, nhưng mà vết thương trên người con bé quá nặng, không thể khỏi trong một sớm một chiều, bác sĩ còn nói vết thương của con bé sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này của nó.” Mặt của cha cô bé lộ ra vẻ đau đớn, còn mang theo vài phần phẫn nộ mà nghiến chặt răng.
“Ảnh hưởng đến cuộc sống sau này? Ý của anh là sao?” Nữ phóng viên ngây ra, sắc mặt thay đổi trong chốc lát.
“Vết thương ở dưới quá nặng, mà con bé còn nhỏ như vậy, tên đó đúng là không bằng cầm thú, quá tàn nhẫn. Cũng không biết lúc đó ông ta đã làm gì với con gái tôi, vết thương của con gái tôi quá nặng.” Có thể Lý Minh nhất thời quá đau lòng, lại ôm đầu bắt đầu bật khóc.
Nữ phóng viên nhìn thấy anh ta như vậy, trong chốc lát cũng không nỡ tiếp tục hỏi.
“Ông ta không chỉ là xâm hại, mà đây là cưỡng bức tàn bạo, con gái tôi còn nói lúc đó ông ta còn cầm dao…..” Lý Minh ôm lấy đầu, nhưng mà giọng nói của ông ta vẫn vang lên, tuy rằng nghe có chút buồn, nhưng mà vẫn rất rõ ràng.
“Anh Minh, ý của anh là lúc đó ông ta dùng dao tổn thương con gái anh?” Nữ phóng viên kinh ngạc, đôi mắt mở tròn xoe, giọng nói không kiềm chế được mà có phần cao lên.
“Tôi không biết, con gái tôi lúc đó sợ quá, hơn nữa lúc đó con gái còn đang bị bệnh, chuyện khi đó con bé cũng không nói rõ ràng, nhưng mà vết thương trên người con gái tôi đúng là rất nặng.” Lý Minh vẫn ôm lấy đầu, câu trả lời lần này có chút mập mờ.
Nhưng mà những lời này lại khiến người khác thương xót cô bé.
“Bác sĩ xem qua vết thương, bác sĩ nói như thế nào?” Nữ phóng viên chớp chớp mắt, trên người cô bé có vết dao không, bác sĩ có thể kiểm tra ra được mà?
“Bác sĩ nói….có vết thương do vật bên ngoài tạo thành.” Lời của Lý Minh bị ngắt quãng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nữ phóng viên ngơ ra, nhất thời không nói gì.
“Tiểu Vũ, con còn nhớ lúc đó ông ta dùng gì làm hại con không? Con nói với phóng viên, như vậy họ sẽ có thể giúp chúng ta bắt người xấu.” Lý Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn con gái mình, khích lệ con gái mình nói.
“Ba ơi, người xấu còn chưa bị bắt sao?” Toàn thân của Tiểu Vũ thu lại lần nữa, trên mặt càng lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Tại sao người xấu còn chưa bị bắt?”
“Người xấu không nhận tội, hơn nữa ông ta lại là một người có quyền, chúng ta chỉ là người dân bình thường, không cách nào bắt ông ta chịu tội.” Mặt của Lý Minh càng lộ rõ vẻ đau đớn, đương nhiên sự căm phẫn cũng càng lộ rõ.
Nữ phóng viên đến đây phỏng vấn, nhưng mà bây giờ cô cũng không biết nói gì, dù gì việc có bắt Đường Vân Thành hay không cô cũng không chắc.
Hơn nữa sau khi Đường Vân Thành quay về Hải Thành đã chấp nhận phỏng vấn, Đường Vân Thành đã kể lại một lần chuyện tối ngày hôm qua, tuy rằng Đường Vân Thành không có giải thích lời bé gái nói, nhưng mà lúc đó Đường Vân Thành rất thản nhiên, khí thế lẫm liệt, khiến người khác cảm thấy rất sốc.
Hơn nữa phía cô bé cũng không báo cảnh sát, cũng không kiện Đường Vân Thành, cho nên, chuyện này không có lập hồ sơ vụ án, đương nhiên cũng không có khả năng có người đến bắt Đường Vân Thành.
Còn về việc phía cô bé không báo cảnh sát phóng viên cũng cảm thấy rất kì lạ, Lý Minh rõ ràng cứ nói bắt người xấu vì con gái, nhưng lại không đi báo cảnh sát, không lập hồ sơ vụ án, chỉ đi kiếm nhà báo phanh phui vụ việc.
Lý Minh là quên báo cảnh sát? Hay là sợ thế lực của Đường Vân Thành không dám báo cảnh sát?
Nếu như nói sợ thế lực của Đường Vân Thành không dám báo cảnh sát, chuyện này có chút khó hiểu, dù sao Lý Minh cũng đã phanh phui chuyện này với báo chí.