Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1912
Chương 1912
“Anh, anh có tin tưởng em không?” Tô Khiết không giải thích, chỉ đối mặt với Đường Lăng và nhìn anh ta với ánh mắt bình tĩnh.
“Tin tưởng.” Đường Lăng gần như không dừng lại chút nào, trả lời cực kì chắc chắn.
Tô Khiết không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt cười cười, giờ phút này trái tim Đường Lăng đột nhiên được đặt về chỗ cũ.
Lúc Nguyễn Hạo Thần chạy tới bệnh viện, Nguyễn Bạc Vệ đang ở trong phòng cấp cứu, nhưng không lâu sau, ca cấp cứu liền kết thúc.
Có thể là vì cấp cứu kịp thời, cũng không nguy hiểm tính mạng, nhưng sức khỏe Nguyễn Bạc Vệ rất yếu.
Về phần nguyên nhân bệnh tình trở nên nguy kịch, lời giải thích của bác sĩ là do Nguyễn Bạc Vệ uống thuốc quá liều.
Nguyễn Bạc Vệ lại không nói bất cứ điều gì.
Mặc dù tình cảm của hai cha con vẫn luôn không được tốt, nhưng Nguyễn Bạc Vệ như vậy, Nguyễn Hạo Thần cũng có thể trực tiếp rời đi.
Nguyễn Hạo Thần lo cho Tô Khiết, lo lắng cô quá mức sốt ruột cho chuyện của Đường Vân Thành, liền gọi điện thoại cho Tô Khiết hỏi tình hình.
“Tin tưởng em.” Tô Khiết chỉ đáp lại ba chữ, đơn giản mà trực tiếp, Nguyễn Hạo Thần liền yên tâm ngay lập tức.
Nguyễn Hạo Thần cũng không tiếp tục đi tìm Tô Khiết, mà ở lại chăm sóc Nguyễn Bạc Vệ.
Chuyện liên quan đến Đường Vân Thành đang không ngừng truyền ra ngoài, không chỉ trên khắp cả nước mà con đưa tin ở các nước khác.
Lúc Lâm Bối nhìn thấy bản báo cáo thì lập tức kinh sợ, vốn còn đang mê man lập tức trở nên tỉnh táo.
Mấy ngày nay không biết cô ta thế nào, luôn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, rất muốn ngủ, giống như toàn thất vô lực, hơn nữa lúc buổi sáng cô ta cảm thấy hơi buồn nôn.
Lâm Bối vốn không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ thấy tin tức của Đường Vân Thành, sau đó nghĩ đến Đường Lăng, đột nhiên cô ta nghĩ đến việc kỳ kinh tháng này của mình vẫn chưa đến.
Ngay lập tức, thân thể cô ta hoàn toàn cứng đờ.
Cô? Cô sẽ không mang thai chứ?
Lần trước cô và Đường Lăng quan hệ với nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô và Đường Lăng đều không sử dụng bất cứ phương thức an toàn nào, tối ngày hôm đó cô cũng rất hoang mang, hơn nữa thực sự vì quá mệt mỏi, vốn dĩ không nghĩ nhiều như thế…
Lúc cô nhớ đến hậu quả thì đã muộn rồi.
Vốn dĩ cô còn nghĩ là chỉ làm một lần mà thôi, không trùng hợp như thế, nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy sợ hãi…
Lâm Bối luôn ăn mặc như con trai từ mấy năm nay, cũng không am hiểu tình cảm nam nữ cho lắm, nhưng với chuyện lớn như mang thai thì cô ấy vẫn hiểu đôi chút.
Trong lòng Lâm Bối cảm thấy hơi ngờ vực, cô ấy ngẫm nghĩ xem làm sao để xác định là thật hay giả?
Cô không thể kể chuyện này cho người khác nghe được, đến mẹ cũng không thể nói.
Chắc chắn cô không dám đi thẳng đến bệnh viện để kiểm tra, cô ăn mặc như đàn ông mà đi đến khoa phụ sản à?