Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1892
Chương 1892
Nhà trọ đã đóng cửa, nhưng bên trong vẫn sáng đèn.
Đường Vân Thành gõ cửa cả nửa ngày mới có một người phụ nữ ba mươi mấy tuổi đến mở cửa.
“Muộn như vậy rồi, là muốn ở trọ sao?” Người phụ nữ ngủ mê man, nhìn đứa bé mà Đường Vân Thành bế một cái: “Đứa bé này bị sao vậy?”
“Bị bệnh rồi, đứa bé này bị hôn mê trên đường, tôi bế nó về đây, cô có thể giúp tôi chăm sóc một chút không? Có thể tắm giùm cho nó, thay một bộ quần áo cho nó không?” Tuy đứa bé gái này chỉ 11-12 tuổi nhưng một người đàn ông như Đường Vân Thành vẫn có nhiều chuyện không được tiện.
“Nhặt?” Sắc mặt người phụ nữ khẽ thay đổi: “Cái này mà ông cũng dám nhặt? Cái này sẽ không xảy ra chuyện chứ? Nếu như xảy ra chuyện ở chỗ tôi, thì việc kinh doanh của tôi có còn làm được nữa hay không chứ?”
Người phụ nữ chặn cửa, có chút cảnh giác, hiển nhiên có chút không muốn cho Đường Vân Thành vào.
Đường Vân Thành lấy ra mấy triệu bạc đưa đến trước mặt người phụ nữ: “Đứa bé chỉ bị sốt, không có vấn đề gì lớn, tôi đã bảo người đi mua thuốc rồi, chỉ là quần áo trên người đứa bé này vừa ướt vừa dơ, làm phiền cô giúp nó tìm một bộ quần áo thay cho nó.”
Quần áo trên người cô bé vừa ướt vừa bẩn, chắc chắn sẽ càng làm bệnh nặng hơn.
“Được thôi.” Người phụ nữ nhìn thấy tiền thì sáng mắt, liền không từ chối nữa, nhường đường cho Đường Vân Thành đi vào trong.
“Chỉ có một phòng, ông bế nó vào trong trước đi, tôi đi tìm một bộ đồ cho nó.” Người phụ nữ khá là dễ nói chuyện khi có tiền.
Trong tình huống này, Đường Vân Thành cũng không thể so đo quá nhiều, chỉ có thể bế đứa bé gái vào trong phòng trước.
Người phụ nữ cũng nói lời giữ lời, không bao lâu thì cầm lấy một bộ quần áo đi vào phòng.
Điều kiện của nhà trọ rất tệ, nhưng trong phòng vẫn có chỗ để tắm, người phụ nữ tắm rửa giùm cô bé, sau đó thay quần áo.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Có thể là vì được tắm, lúc cô bé đi ra thì đã tỉnh lại rồi.
“Con bé này tắm rửa sạch sẽ rồi thì trông rất xinh.” Người phụ nữ dắt cô bé nhỏ đã thay xong quần áo đi ra ngoài, trên mặt mang theo vài ý cười, trông cũng khá thân thiện.
Quần áo mà người phụ nữ tìm tới có hơi to, tay chân của cô bé đều bị gói kín.
“Người đã tỉnh rồi, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ bị sốt thôi, uống chút thuốc hạ sốt là được rồi.” Có thể là nhìn thấy cô bé đã tỉnh, không có vấn đề gì lớn, người phụ nữ lúc này cũng vui vẻ.
“Được, cảm ơn cô.” Đường Vân Thành nhìn thấy cô bé tỉnh lại cũng khẽ thở phào một hơi, ông ta cứ lo lắng cô bé có vấn đề gì khác, bây giờ trông bộ dạng của cô bé, đích thực là cũng không có vấn đề gì lớn.
“Cô bạn nhỏ, cháu tên gì? Nhà ở đâu?” Sau khi người phụ nữ rời khỏi, Đường Vân Thành nhìn sang cô bé, nhẹ giọng hỏi một số câu.
Đường Vân Thành muốn hỏi rõ một số vấn đề, nếu như có thể thì tốt nhất là đưa cô bé về nhà.
Cô bé hôn mê trên đường núi, nói không chừng nhà ở thôn gần đây.
Chỉ là cô bé nhỏ này không trả lời, chỉ lắc đầu, nhìn bộ dạng như vẫn còn có chút mê man, còn có một chút lo lắng sợ hãi.
Đường Vân Thành hỏi mấy câu, cô bé đều chỉ lắc đầu, không nói một chữ nào, Đường Vân Thành cũng hết cách, chỉ có thể bảo cô bé đi nghỉ ngơi.
Cô bé có chút rụt rè mà nằm trên giường, Đường Vân Thành ngồi trên một cái ghế trong phòng, đợi Tiểu Ngô mang thuốc về.