Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1832
Chương 1832
“Vâng, ông chủ.” Hình Uy đáp lại rồi quay người đi về phía cửa phòng làm việc.
Trước khi mở cửa, anh lần nữa quay đầu lại nói với Bắc Minh Quân: “Ông chủ, mẹ con bà chủ họ thực sự là số khổ.” Sau đó anh ta mở cửa bước ra ngoài.
Bắc Minh Quân ngồi một mình sau bàn làm việc, hai tay chắp lại đỡ trán.
Anh đang suy nghĩ, anh đang nghĩ về những gì anh đã làm với Cố Tịch Dao .
Không thể phủ nhận rằng, trong thời gian dài này những tổn thương gây ra cho cô quả thực là quá nhiều.
Ngày hôm sau, anh dậy từ rất sớm, không cần người hầu và Hình Uy giúp đỡ, tự tay chuẩn bị một số quà cho Lục Lộ, các loại thuốc bổ quý giá cần có.
Vốn dĩ anh muốn gặp Lục Lộ, nhưng khi nghĩ về việc mẹ mình đã làm tổn thương cả hai mẹ con họ, anh liền xua tan ý định đó.
Chín giờ, Cố Tịch Dao lái xe vào nhà cũ Bắc Minh.
Cô đến đón Dương Dương .
Dương Dương được người hầu dìu ra ngoài, thấy mẹ đến, liền nhào tới chỗ của Cố Tịch Dao, ôm lấy cô: “Mẹ, sao giờ mẹ mới đến ? Con đợi đến sốt ruột rồi.” ”
Cố Tịch Dao nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Dương: “Có gì phải sốt ruột chứ, không phải mẹ tới rồi sao.”
Trình Trình lúc này xuống xe, nhìn Dương Dương, sau đó chạy vào nhà cũ xem bà nội.
Một lúc sau, cậu nắm tay Giang Tuệ Tâm từ nhà đi ra, chỉ thấy trong tay Giang Tuệ Tâm bưng một giỏ trái cây.
“Dì tâm, đây là …” Cố Tịch Dao vội vàng nhận lấy.
Giang Tuệ Tâm cười nhẹ: “Đây là chút tâm ý của dì. Đến đó thay dì hỏi thăm mẹ con, có thời gian dì sẽ đến thăm bà.”
“Cảm ơn dì Tâm, con nhất định sẽ nói với mẹ.” Sau đó, cô đặt giỏ trái cây vào trong thùng xe.
Trình Trình và Dương Dương đều ngồi lên ghế sau xe.
Khi Cố Tịch Dao chuẩn bị quay vào xe, Bắc Minh Quân bước ra khỏi nhà với hai hộp quà được đóng gói đẹp mắt.
Hình Uy theo sát anh, anh ta đã nhiều lần muốn xách giúp ông chủ, nhưng Bắc Minh Quân đều từ chối.
Cố Tịch Dao đứng bên xe nhìn anh đầy nghi ngờ, cái tên Bắc Minh Quân này lại muốn giở trò gì đây ?
Ngay sau đó, không để ý đến Cố Tịch Dao đồng ý hay không, Bắc Minh Quân mở cửa cốp sau mà không nói gì, trực tiếp bỏ hộp quà vào.
Cố Tịch Dao ngạc nhiên nhìn Bắc Minh Quân: “Anh đây là?”
Bắc Minh Quân vẫn một gương mặt lạnh: “Đều là thuốc bổ giúp mẹ em phục hồi. Hôm nay tôi còn có việc nên không đi cùng em.”
Sau đó không nói gì, anh xoay người đi đến chiếc xe đỗ cách đó không xa, mở cửa ngồi vào.
Giang Tuệ Tâm nhìn Bắc Minh Quân, và sau đó cười với Cố Tịch Dao: “Ngày hôm qua dì đã nói với nó chuyện của chúng ta.”
Cố Tịch Dao chợt nhận ra rằng mặc dù cô biết toàn bộ sự việc, nhưng cô chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với anh …
Lý do rất đơn giản, đó là vì cô ấy không muốn Bắc Minh Quân cảm thấy rằng anh đang nợ cô, bởi vì anh đã nợ cô rất nhiều thứ, đến nỗi đã không cần phải tính toán nữa.