Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1829
Chương 1829
“Con yêu, con đang nghĩ gì vậy, có thể nói với mẹ được không?” Cố Tịch Dao hỏi Trình Trình.
“Mẹ, từ khi lên xe, con cảm thấy tâm trạng của mẹ hôm nay không tốt lắm, có phải công việc xảy chuyện gì phải không, hay là Dương Dương lại làm mẹ giận?” Trình Trình nhìn Cố Tịch Dao trầm ngâm nói.
Nghe Trình Trình nói khiến Cố Tịch Dao có hơi ngạc nhiên, cô giảm tốc độ xe lại.
Đôi mắt cô không hề rời khỏi con đường phía trước xe, nhưng trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ: “Con yêu, sao con lại nói như vậy? Mẹ có chỗ nào không ổn sao?”
Trình Trình thậm chí không cần suy nghĩ liền nói: “Mỗi lần mẹ chở con về nhà, dù con có hiểu hay không mẹ cũng sẽ kể cho con nghe về công việc của mẹ, đôi khi cũng sẽ nói những điều thú vị về bố Chi Lâm. Nhưng hôm nay mẹ lái xe rất yên lặng, hơn nữa tinh thần cũng tập trung hơn trước. Mặc dù đây là điều tốt cho việc lái xe, nhưng con cảm thấy mẹ hơi khác so với mọi khi. ”
Trình Trình thường giỏi quan sát, khiến việc Cố Tịch Dao muốn che giấu tâm sự của mình cũng trở nên thật khó khăn.
Đối với trẻ em mà nói, bí mật của chúng không có gì phải che giấu cả.
Cô liếc nhìn sang bên đường, vừa hay cách đó không xa có một tiệm Burger King.
Cô cho xe chạy sang một bên, lái đến khu vực đậu xe trước cửa hàng.
“Con yêu, hôm nay mẹ lái xe hơi mệt, chúng ta vào trong đó ngồi một lát nhé.” Cố Tịch Dao xuống xe, vươn tay dẫn Trình Trình vào cửa hàng.
Cô gọi cho Trình Trình một chiếc hamburger thịt bò, hành tây chiên và nước trái cây nóng, gọi cho mình một ly cà phê nóng.
Chẳng mấy chốc mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô vững vàng bưng khay ăn dẫn Trình Trình lên lầu hai. Tìm một chỗ có cửa sổ kính hướng ra đường phố, cũng không bị làm phiền bởi những thực khách xung quanh.
Nhạc trong quán ăn nhanh là bản piano yêu thích của Cố Tịch Dao, thật ra trước đây cô không nghe loại nhạc này, nhưng sau khi nghe Bắc Minh Quân chơi đàn, cô đã yêu piano từ lúc nào không biết.
Trong xe của cô, sẽ luôn có một CD nhạc piano.
Bàn tay nhỏ của Trình Trình cầm một miếng hành tây chiên đưa cho Cố Tịch Dao : “Mẹ, ăn đi.”
Cố Tịch Dao nhìn con trai cười nhẹ, cầm lấy xong cho vào miệng: “Con yêu, những thứ này đều cho con, mẹ không đói.”
Sau khi Trình Trình nhấp một ngụm nước trái cây, bắt đầu hỏi: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết tâm sự của mẹ không? Có lẽ con có thể giúp mẹ.”
Mặc dù Trình Trình vẫn còn là một đứa trẻ, một số điều không suy nghĩ chu đáo như người lớn, nhưng Cố Tịch Dao đôi khi vẫn tâm sự với Trình Trình như một người lớn.
Bởi vì đôi khi vấn đề cô cho là quá phức tạp, nhưng đối với Trình Trình, giải pháp cậu đưa ra lại quá đơn giản và rõ ràng.
Thế giới của người lớn thường phức tạp hóa một vấn đề đơn giản, nhưng thế giới của trẻ em thường đơn giản hóa những vấn đề phức tạp.
Sau khi Cố Tịch Dao nhấp một ngụm cà phê, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, cô nhìn Trình Trình nói: “Mẹ sẽ kể cho con nghe một câu chuyện về khách hàng của mẹ: ngày xưa, từng có ba chị em tốt, họ sống hạnh phúc bên nhau. Hơn nữa chẳng bao lâu sau một trong số họ có một đứa con đáng yêu. Sự xuất hiện của đứa trẻ này đã tiếp thêm rất nhiều niềm vui trong cuộc sống của ba chị em. Nhưng một ngày nọ, một người trong đó làm mất đứa bé. Mẹ của đứa trẻ đau đớn tột cùng, mà người làm mất đứa bé cũng đã cao chạy xa bay. Hai mươi năm sau, đứa trẻ lớn lên, cô tìm được mẹ, nhưng đồng thời cô cũng biết một bí mật: đó là một người mà cô luôn kính trọng trong lòng, lại chính là người chị em tốt của người mẹ mà mình lạc mất đó. Con yêu, con nói xem đứa bé này phải làm sao đây? “