Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1806
Chương 1806
Sau lưng nữ cảnh sát, cuối cùng cũng xuất hiện một bóng người cô quen thuộc.
Dáng người cao gầy, bộ tây trang thủ công tinh xảo và vừa người, trên gương mặt tuấn lãng không chút biểu cảm.
Ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Cố Tịch Dao, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Điều này làm cho cơ thể Cố Tịch Dao không khỏi run lên. .
Đây giống như nằm mơ vậy, tiếp theo đó cô không nhớ rõ gì nữa, chỉ nghe được một câu nói của Bắc Minh Thiên: “Thả cô ấy ra đi, cô ấy là mẹ của con tôi.”
Cục trưởng Hoàng vừa nghe, vội vàng nói với nữ cảnh khác: “Còn không nhanh thả bà Bắc Minh ra.”
Sau đó gương mặt vô cùng áy náy nói: “Bắc Minh tổng, thật xin lỗi đều là hiểu lầm. Tôi cũng là vì nhận được tin báo của quần chúng nói trong khách sạn của cậu có giao dịch không đứng đắn, nên chúng tôi mới lựa chọn hành động .”
Bắc Minh Quân không nghe lời giải thích của ông ta, bước mấy bước đến bên người Cố Tịch Dao, lúc này còng tay của cô đã được mở ra.
Anh tự tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng chạm đến dấu hằn đỏ để lại trên làn da trắng nõn.
Sau đó không nói hai lời cởi áo khoác mình ra, khoác lên người cô.
Cho đến khi Bắc Minh Quân đưa cô ra khỏi cục cảnh sát, lên xe rồi Cố Tịch Dao mới khôi phục lại tinh thần.
Cô không nghe Bắc Minh Quân trách cứ gì mình, điều này làm cô cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà lúc xe khởi động, cô vẫn là nói một câu: “Có thể đưa cả Chi Lâm ra không.”
Chỉ có điều giọng nói rất nhỏ, như là tiếng muỗi bay trong xe.
Không biết Bắc Minh Quân có nghe thấy không, dù sao Cố Tịch Dao cũng tự nghe thấy.
Bắc Minh Quân lạnh lùng nhìn kính chiếu hậu, nhìn Cố Tịch Dao ngồi đằng sau, anh không tắt động cơ, mà lại đạp chân ga ra khỏi cục cảnh sát.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Bắc Minh Quân trực tiếp lại xe đưa Cố Tịch Dao về biệt thự của Hình Uy, anh không tắt động cơ hay xuống xem chỉ là sau khi cô xuống xe, chỉ chỉ một túi giấy đặt ở chỗ ghế phụ: “Đây là đồ của cô, lấy đi.”
Cố Tịch Dao mím môi cầm đồ từ ghế phụ, sau đó đóng cửa.
“Cô không cần phải lo lắng cho anh ta, có lẽ bây giờ anh ta đã về rồi.” Bắc Minh Quân xuyên qua cửa sổ xe nói mấy chữ này xong rồi phóng xe đi.
Cố Tịch Dao ngơ ngác nhìn Bắc Minh Quân lái xe đi xa, lúc này của biệt thự mở ra, Anna từ bên trong đi ra: “Dao, sao bây giờ cô mới về, sao không lái xe? Quần áo của ai vậy?”
Một chuỗi câu hỏi của Anna, mới làm Cố Tịch Dao nhớ đến, áo khoác của Bắc Minh Quân còn ở trên người cô, trên quần áo còn tản ra hương vị đặc biệt của Bắc Minh Quân.
Cố Tịch Dao cúi đầu mở túi giấy ra, bên trong là những thứ trên người cô giao nộp cho cảnh sát.
“Dao, bây giờ cũng không còn sớm nhanh quay về nghỉ ngơi đi.” Anna vỗ vỗ vai cô.
Cô gật nhẹ đầu, lúc này chuông điện thoại vang lên.
Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn, đúng là Vân Chi Lâm gọi đến.
Vốn Vân Chi Lâm cũng bị nhốt trong phòng thẩm vấn một mình, thời gian của anh dài hơn Cố Tịch Dao không ít.
Anh ngây ngốc ở bên trong, vẫn giữ tinh thần không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng thẩm vấn lại lần nữa mở ra.