Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1728
Chương 1728
Cố Tịch Dao lần này mình phải thông minh hơn, cô không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chính mình.
Bắc Minh Quân có chìa khóa phòng, khóa cửa đơn giản như thế đối với anh mà nói không có chút tác dụng nào cả.
Rất nhanh cô nghĩ ra một cách, cô mau chóng khóa trái cửa lại, sau đó di chuyển chiếc ghế chắn ở cửa.
Cánh cửa này từ bên ngoài mở ra, như thế anh cho dù có chìa khóa mở cửa, có chiếc ghế chặn lại anh cũng không thể vào.
Vì để an toàn, cô lại chuyển những đồ đạc bản thân có thể di chuyển được chồng lên chiếc ghế, như thế coi như hai lớp bảo vệ.
Nhìn thành quả của mình làm ra, Cố Tịch Dao lau mồ hôi trên trán, hài lòng gật đầu.
Tiếp theo Cố Tịch Dao cuối cùng có thể yên tâm ở bên trong thoải mái tắm nước nóng một phen.
Sau mấy phút, cô quấn chiếc khăn tắm, mở hé cửa phòng tắm, xem thử bên ngoài có động tĩnh gì không.
Kết quả mọi thứ bên ngoài bình thường.
Cô lúc này nhẹ tay nhẹ chân từ bên trong đi ra, cô làm như thế đó là vì sợ gây ra động tĩnh, ngộ nhỡ anh ở cửa đợi mà bất ngờ xông vào thì phải làm sao.
Dựa theo chỉ thị của Bắc Minh Quân, cô kéo ngăn tủ, chỉ thấy mấy bộ quần áo xếp ngay ngắn bên trong, sau khi xem xét thì quả thật là của cô.
Trên quần áo còn lưu mùi hương thoang thoảng của Bắc Minh Quân giống như trong căn phòng này.
Tên Bắc Minh Quân này thật sự không biết nhìn hàng, vậy mà nghĩ quần áo tơ tằm này là giẻ lau.
Cố Tịch Dao dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong quần áo, sau đó bắt đầu tháo dỡ ‘rào cản’ cô bày ra.
“Em sao có đi tắm cũng tốn nhiều thời gian hơn trước đây vậy.” Bắc Minh Quân dường như ngồi ở sô pha đợi quá lâu, có hơi mất kiên nhẫn.
Cố Tịch Dao nhìn đồng hồ, từ lúc cô đi lên quay lại, dùng khoảng gần một tiếng.
Thật ra thời gian tắm rửa thật sự của cô cũng chỉ là mười mấy đến hai mươi phút mà thôi.
Thời gian còn lại đều tốn sức làm sao cản được Bắc Minh Thiên đánh lén.
“Còn không phải vì phòng bị ai đó, nhân lúc tôi đi tắm lẻn vào nhìn trộm.” Cô nói đến đây, còn lườm Bắc Minh Quân.
Bắc Minh Quân vắt chân khẽ mỉm cười: “Tôi còn cần phải nhìn trộm sao, tôi đều luôn quang minh chính đại nhìn, hơn nữa tôi không những nhìn, còn…”
Khi anh còn muốn tiếp tục nói nữa, Cố Tịch Dao hơi cất cao âm điệu nói với anh: “Anh im miệng cho tôi, nếu như còn nói nữa tôi bây giờ lái xe đi về.”
Bắc Minh Quân nhún vai, nhìn gương mặt của cô đanh lại thì lộ ra sự cười chế giễu.
Xem ra nói đến mấu chốt thì không nên nói nữa.
“Đứng ở đó làm gì, ngồi xuống.” Bắc Minh Quân nói rồi dùng tay chỉ vào vị trí bên cạnh mình.
“Anh không phải kêu tôi đến cùng anh xem album đó chứ. Anh nếu như muốn xem thì quay về phòng ngủ của anh mà xem. Xin lỗi, tôi không có hứng thú này, ngày mai tôi còn phải đi làm.” Cố Tịch Dao cảm thấy sau một hồi lục tung những chiếc thùng, thì ra chính là để cùng anh xem ảnh cũ.
Bắc Minh Quân không lên tiếng, bắt đầu lật cuốn album.
Cố Tịch Dao đứng ở bên cạnh, cúi đầu có thể nhìn thấy trong cuốn album này để rất nhiều bức ảnh đen trắng, đây chắc là ảnh lúc nhỏ của Bắc Minh Quân.