Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1668



Chương 1668

Cố Tịch Dao cũng vươn tay ra, tay cô và Đường Thiên Trạch nắm chặt lấy nhau: “Noton, cho dù tôi nhận vụ án của anh, nhưng vẫn hi vọng anh có chuẩn bị sẵn đôi đường.”

“Haha, tôi sẽ chuẩn bị thật tốt, nhưng chỉ là chuẩn bị thắng kiện. Cô chưa từng nghe nói câu ‘hóa bi thương thành sức mạnh’ sao. Cho nên cô Cố à, cô cứ yên tâm dũng cảm tiến về phía trước. Chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Đường Thiên Trạch nói rồi buông tay làm động tác xin mời.

Họ ra khỏi phòng làm việc của Vân Chi Lâm, Đường Thiên Trạch vừa lộ mặt, Cố Tịch Dao đã có thể cảm thấy từng trận sóng ngầm truyền tới từ chỗ mọi người trong khu làm việc.

Thì ra mục tiêu của các cô gái là anh ta à.

Cô khẽ nói với anh ta: “Anh có nhìn thấy không, xem xem hôm nay anh vừa tới liền gây ra chấn động bao lớn ở chỗ chúng tôi, lúc nãy anh biết không, lúc tôi vừa tới, cửa phòng làm việc chen chúc đầy người.”

Đường Thiên Trạch nghe vậy, nhìn sang khu làm việc, mỉm cười với mười mấy đôi mắt có chút ghen tỵ lộ ra phía trên vách ngăn, sau đó vẫy vẫy tay.

Tiếp đó lại là một trận nhốn nháo không to không nhỏ.

“Được rồi, để không ảnh hưởng tới công việc của văn phòng chúng tôi, chúng ta vẫn là ra ngoài nói chuyện đi.” Cố Tịch Dao cười nói.

Đường Thiên Trạch gật đầu: “Được, ở đây cô là chủ, vậy thì để cô tận chức chủ nhà đi.” Nói rồi, anh ta theo phía sau Cố Tịch Dao ra khỏi văn phòng luật sư.

Đi trên con đường dòng người nô nức, xe cộ như nêm, Đường Thiên Trạch và Cố Tịch Dao không thể nghi ngờ đã trở thành cảnh đẹp ý vui.

Hai tay Cố Tịch Dao đút vào túi, mặt lại cảm thấy hơi nóng, cô không quen cảm giác bị người ta nhìn chăm chú như vậy, đặc biệt là không ngừng có người quay đầu lại nhìn cô.

Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn Đường Thiên Trạch đang chậm rãi bước đi bên cạnh, anh ta rõ ràng rất ung dung, giống như ánh mắt của người qua đường không chút liên quan tới mình.

Họ đi trên đường, ngầm hiểu không hề nói câu nào. Cuối cùng vẫn là Cố Tịch Dao mở miệng trước: “Phía trước có quán cà phê không tệ, chúng ta đến đó ngồi đi.”

Đường Thiên Trạch gật đầu, mỉm cười với cô.

Cố Tịch Dao và anh ta dừng lại trước cửa quán cà phê ‘Lan San’ cách văn phòng luật sư Chi Lâm không xa.

Nơi này chính là nơi yên tĩnh trong thành phố xô bồ. Vân Chi Lâm và đồng nghiệp ngoài giờ làm đều đến đây.

Hoặc là thả lỏng tâm trạng một chút, hoặc là ngẫm nghĩ về chuyện công việc trong hoàn cảnh yên tĩnh. Thường sẽ nảy ra rất nhiều ý tưởng mới.

Cố Tịch Dao đẩy mở cánh cửa cổ kính, bên tai lập tức vang lên tiếng lục lạc thanh thúy.

Họ bước vào, từ giây phút cửa đóng lại, chỉ có thể thông qua cửa sổ kính nhìn ra con đường huyên náo bên ngoài, nhưng ngoại trừ trong sảnh cà phê ngân vang tiếng nhạc, thì không còn bất kỳ thanh âm nào không hòa hợp với nơi này.

Cố Tịch Dao và Đường Thiên Trạch đi vào vách ngăn nhỏ ngồi xuống.

“Ở thành phố này, thật sự khó tìm được nơi nào không nhiễm bụi trần thế này.” Đường Thiên Trạch nhìn hoàn cảnh xung quanh, liên tục gật đầu khen không dứt miệng.

Cố Tịch Dao cũng gật đầu: “Quả thực nơi này không tệ. Được rồi, chúng ta có phải nên nói chuyện vụ án rồi không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...