Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1595



Chương 1595

Giang Tuệ Tâm khẽ cau mày, liếc nhìn Phỉ Nhi “Nếu cô thật muốn Quân ở lại bên cạnh cô vậy thì phải nhìn thoáng ra một chút.”

Dứt lời, bà phất tay rồi trở lại phòng khách xem tivi. Phỉ Nhi cảm thấy rất tức giận. Lúc đầu, cô ta muốn để Giang Tuệ Tâm đuổi Cố Tịch Dao đi, nhưng không nghĩ tới giờ đây bà lại ra vẻ ngồi yên không quan tâm, hơn nữa còn muốn cô ta mắt nhắm mắt mở.

Cô ta tức giận quay về phòng ngủ của mình.

Bắc Minh Quân ôm Cố Tịch Dao đi tới phòng ngủ của mình, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó bảo Hình Uy lấy khăn mặt lạnh đặt trên trán cô.

Bác sĩ nhanh chóng chạy tới nhà tổ nhà Bắc Minh. Sau khi khám bệnh, ông ta nói với Bắc Minh Quân: “Anh Bắc Minh, cô Cố là do cơ thể có chút mệt nhọc quá độ, cộng thêm cơ thể bị lạnh nên mới phát sốt hôn mê. Tôi đã kê thuốc giải cảm, sau đó lại tiêm hạ sốt cho cô ấy, cô ấy sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi.”

Bắc Minh khẽ gật đầu: “Cảm ơn.” Sau đó dặn Hình Uy: “Anh đi bốc thuốc theo đơn thuốc bác sĩ kê đi.”

Hình Uy giơ tay mời bác sĩ: “Mời.”

Trình Trình và Dương Dương ghé vào bên giường, khẩn trương nhìn mẹ, khuôn mặt nhỏ đều căng cứng.

Bắc Minh Quân đưa tay vỗ bả vai hai đứa bé: “Đêm qua hai đứa đều mệt rồi, hãy về phòng ngủ trước đi, mẹ ở đây đã có ba chăm sóc rồi.”

Trình Trình khẽ gật đầu: “Ba, mẹ đã được bác sĩ khám rồi, chắc cũng không có vấn đề gì đâu, ba cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

Bắc Minh Quân khẽ gật đầu: “Các con đi đi, ba biết rồi.” Bọn nhỏ trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi, Hình Uy đi bốc thuốc theo đơn của bác sĩ, rồi dặn người giúp việc cẩn thận sắc thuốc.

Sau khi tiêm cho Cố Tịch Dao mũi hạ sốt, bác sĩ cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao.

Bắc Minh Quân thay khăn mặt trên trán cô, rồi lấy một cái ghế ngồi ở bên giường, đã lâu rồi anh không yên tĩnh nhìn cô như thế này.

Cô ngủ có vẻ rất an tĩnh, nhưng vừa nghĩ đến khi cô tỉnh dậy, nhất là dáng vẻ cô xụ mặt phát cáu với anh, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

Cố Tịch Dao dần dần hạ sốt, cô không biết trong thời gian mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Cô bắt đầu dần tỉnh lại, nhưng khi tỉnh lại điều đầu tiên nghĩ đến là xe có đưa bọn họ quay về thành phố A hay không. Cô từ mở mắt, nhìn thấy trước mắt một mảnh tối om, nhưng cô lại có thể cảm giác được mình đang nằm trên giường lớn ấm áp.

Tuy nhiên, cô có thể chắc chắn nơi này cũng không phải nhà mình. Còn lý do gì…

Có lẽ là do mùi trong phòng, dù mùi đó rất quen thuộc nhưng lại không thuộc về mình, vậy rốt cuộc đây là nơi nào chứ?

“Ư…” Lông mày cô hơi nhíu lại, đầu vẫn cảm thấy hơi đau.

Hơn nữa, cô muốn chống người ngồi dậy nhưng vẫn cảm thấy cơ thể suy yếu bất lực. Lúc này, cô nghe phía ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó hình như dừng lại.

Tiếp theo, trong phòng tối đen xuất hiện ánh sáng, đang quen với bóng tối, đột nhiên xuất hiện ánh sáng, Cố Tịch Dao cảm thấy không thích ứng được.

Cô khẽ nhắm mắt lại, ánh sáng càng ngày càng nhiều, đến khi cô nhìn thấy một bóng đen cao to xuất hiện giữa ánh sáng thì “tách” một cái cả phòng lập tức sáng bừng lên.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...