Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1583
Chương 1583
Nói xong, anh ta gõ lên cửa lều mỗ chỗ anh ta đi ngang qua: “Dậy, mau thức dậy thu dọn đồ đạc, chúng ta chuẩn bị sơ tán khỏi đây!”
Bắc Minh Quân nhìn vẻ mặt lo lắng còn có giọng điệu căng thẳng của Đường Thiên Trạch khi gọi những người trong lều thức dậy. Lẽ nào không phải anh ta đang diễn kịch mà là đang nói thật sự có chuyện gì sắp xảy ra sao?
Anh nhìn lên bầu trời tia chớp lóe lên càng lúc càng nhiều, và tiếng sấm rền vang phía xa đang dần dần tới gần.
Không phải trời sắp mưa sao? Anh ta có cần căng thẳng vậy không?
Tuy trong lòng Bắc Minh Quân nghĩ như vậy nhưng vì sự an toàn của Cố Tịch Dao và các con anh cũng nhanh chóng chạy về lều của bọn họ.
Lúc này, Cố Tịch Dao vừa mới ngủ không lâu, Bắc Minh Quân đã vọt từ ngoài vào kéo cô dậy.
Cố Tịch Dao cả kinh mở mắt: “Anh muốn làm gì?” Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt đang nhìn mình của Bắc Minh Quân, còn tưởng rằng tên này muốn giở trò gì nữa đấy?
Cô liều mạng dùng sức tránh khỏi tay của Bắc Minh Quân: “Anh đừng làm bừa, nơi này là lều vải, bên ngoài còn có rất nhiều người, hơn nữa bọn trẻ cũng ở bên cạnh…”
Bắc Minh Quân nhíu mày: “Em nghĩ chuyện hay gì thế? Mau dậy đi, gọi các con dậy nhanh lên, chỗ này có thể gặp nguy hiểm.”
Cố Tịch Dao bị lời nói của Bắc Minh Quân làm cho sững người. Cái gì gọi là “chuyện hay gì chứ?’ Rõ ràng những chuyện xấu kia đều là hành vi từ trước tới nay của anh ta đối với cô có được hay không?
Nhưng nương theo ánh trăng cô nhìn thấy Bắc Minh Quân đang vội vàng thu dọn một số dụng cụ, thậm chí còn thử đèn pin.
Lúc này một tia chớp lại lóe lên, rọi sáng bầu trời bên ngoài lều vải.
Lúc này cô cũng nghe thấy tiếng sấm xa xa đang dần dần áp sát.
Cố Tịch Dao không dám lơ là, cô vội vàng túm lấy Trình Trình và Dương Dương từ trong túi ngủ của bọn họ ra. Trình Trình còn dễ nói không tới vài giây đã tỉnh lại.
Nhưng Dương Dương thì không phải vậy, một khi đã nằm xuống gối là ngủ say như chết, gọi thế nào cũng không dậy được.
Cố Tịch Dao cắn răng nói: “Dương Dương, nếu con không thức dậy thì mẹ sẽ không khách sáo đâu đấy!” Cô nói xong vẫn không thấy cậu bé có động tĩnh gì thì dứt khoát kéo quần của cậu bé lên, sau đó dùng hai ngón tay véo lên mông của cậu: “Đã đến lúc nào rồi, xem con còn ngủ nữa được không?”
“A!”
Dương Dương hét lên một tiếng sau đó cơ thể nhỏ bé ngồi bật dậy.
Trình Trình xoa xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, nhìn cảnh tượng trước mắt cả người cậu không khỏi rùng mình. Cũng may bản thân cậu không giống Dương Dương.
“Mẹ, con mới ngủ sao mẹ lại gọi con dậy chứ?” Dương Dương bũi môi, nhíu mày vừa càu nhàu nhìn Cố Tịch Dao vừa xoa xoa cái mông bị véo đau của mình.
Không đợi Cố Tịch Dao trả lời, Bắc Minh Quân đã chuẩn bị xong đồ đạc đang ở bên cạnh mở miệng nói trước: “Nếu con còn muốn thấy mặt trời ngày mai thì lập tức thức dậy chuẩn bị kỹ đồ đạc của bản thân, một hồi sau khi đi ra khỏi đây phải đi theo sát ba và mẹ con.”
Lúc này, những người trong khu cắm trại cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn.
“Không được, con muốn đi tìm Ngô Tiểu Nhị.” Dương Dương không biết tại sao, lập tức trở nên lanh lẹ, thân hình nhỏ bé vọt thẳng ra khỏi lều vải.