Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1567
Chương 1567
Dương Dương thấy thế, lập tức lấy lại tinh thần, cuối cùng thì họ cũng có được chút thu hoạch rồi. Trong lúc vui sướng nó cũng nghĩ liệu hai bố con nhà thổ hào sáu ngón kia có được may mắn như mình không.
Không chừng có thể nhờ cây nấm này mà thu nhận em trai thành công đấy.
Nghĩ đến đây, thằng bé vội vã sáp gần lại.
Quỳ xuống bên cạnh mấy cây nắm, nhưng thằng bé vừa đảo mắt, lại nhìn thấy cách đám nấm trắng không xa còn có mấy cây nấm đỏ đốm trắng phủ đầy bên dưới cành cây chết khô.
“Mấy cây nấm kia đẹp quá, chắc chắn rất ngon cho mà xem.” Thằng bé vừa nói vừa định thò tay ra hái.
Nhưng không ngờ Bắc Minh Quân lại lấy cành cây đánh vào tay nó, đau đến mức Dương Dương phải xuýt xoa, rõ ràng tìm thấy đồ ăn rồi mà sao còn cản nó chứ.
Bắc Minh Quân liếc nhìn Dương Dương, sau đó dùng cành cây chỉ vào mấy cây nấm đỏ: “Đây là nấm độc, ăn vào chết người đấy.”
Nói xong, anh rút trong túi ra một tập ảnh, đưa cho Dương Dương: “Con chỉ được hái những cây giống như trong này thôi, ngoài ra thì không được động đến, nghe rõ chưa?”
Anh nói dứt lời còn trừng mắt với Dương Dương một cái.
Dương Dương toàn thân run rẩy, không ngờ nấm còn có nhiều loại như vậy.
Thằng bé cầm tập ảnh giở ra xem, đối chiếu với cây nấm mà ban nãy nó muốn hái, dòng giới thiệu bên dưới thực sự làm cho thằng bé giật mình, loại này gọi là nấm tán bay, mặc dù nhãn ghi là có thể ăn, nhưng điều kiện chế biến cực kỳ nghiêm ngặt, nếu làm không đúng thì sẽ bị trúng độc.
Xem ra nấm ngoài tự nhiên không phải loại nào cũng ăn được.
Thế là nó ngoan ngoãn đối chiếu ảnh, cẩn thận phân biệt từng loại nấm, rồi mới hái xuống bỏ vào túi.
Bắc Minh Quân cũng không lấy thế làm yên tâm lắm, anh biết Dương Dương làm việc nhiều khi cũng không quá chú tâm.
Vì vậy anh đứng bên cạnh nhìn Dương Dương, để tránh thằng bé lại nhặt loại nấm khác cho vào túi.
Hơn nửa tiếng sau.
“Được rồi, hái được từng này là đủ ăn rồi đấy.” Bắc Minh Quân nhìn túi nấm đã đầy hơn nửa.
Dương Dương nhấc túi đứng dậy, sau đó đưa cho Bắc Minh Quân: “Ba, từng này đủ cho mình ăn chưa?”
Bắc Minh Quân cầm lấy chiếc túi rồi ước lượng một lúc, chắc cũng đủ hơn nửa cân.
Anh cau mày, nấm đa phần là nước, nấu xong chắc chẳng còn được một nửa trọng lượng bây giờ.
“Chỗ này không đủ đâu, xem ra chúng ta phải đi tìm thêm cái gì khác để ăn mới được.” Bắc Minh Quân nói, rồi lấy dây thừng buộc miệng túi lại, cầm trên tay.
Anh quay người chuẩn bị tiếp tục đi tìm thức ăn trong rừng, ngoài nấm ra chắc cũng phải có nhiều quả dại đây.
Lúc đến anh cũng đã nhìn thấy một vài quả, nhưng chỉ là số lượng ít quá, không đáng bỏ sức ra để hái.
Đúng lúc ấy, “xào xạc, xào xạc”… Có vài âm thanh vang lên từ nơi cách họ không xa.
Bắc Minh Quân nhanh chóng đề cao cảnh giác, anh lập tức ra hiệu cho Dương Dương đứng yên không được di chuyển.
Dương Dương lúc ấy cũng nghe thấy động tĩnh ở phía trước, nhưng thằng bé coi chuyện đó chẳng có gì to tát.
Nó cho rằng tiếng động ấy chỉ là tiếng gió thổi qua cành cây mà thôi.