Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1564
Chương 1564
Cố Tịch Dao cũng học theo bọn họ, tìm một nhánh cây gãy trong rừng cây bên cạnh, sau đó cột dây câu lên một đầu, gắn móc câu vào đầu dây câu còn lại.
Sau đó cô dẫn Trình Trình đến bờ sông, tìm một hòn đá ngồi xuống.
Ngay lúc cô chuẩn bị quăng câu, Đường Thiên Trạch đã đi dọc theo bờ sống đến.
Suốt đường đi còn liên tục mỉm cười với các phụ huynh đang câu cá. Thật ra cũng không phải phụ huynh nào cũng chui vào lều ngáy ầm ầm như vậy.
Bình thường bọn họ vì công việc, vì gia đình mà dốc sức làm ăn trên thương trường, bây giờ hiếm khi có cơ hội được thả lỏng vài ngày cũng với con cái.
“Ha ha, không ngờ cô Cố còn biết câu cá. Ồ, Trình Trình cùng ở đây với mẹ à. Ủa, Dương Dương đi đâu rồi?” Cuối cùng Đường Thiên Trạch dừng chân cạnh Cố Tịch Dao, vẫy tay với Trình Trình.
Sau đó lại quay đầu qua hướng lều trại nhìn: “Không lẽ mệt quá nên đi ngủ rồi sao.”
Cố Tịch Dao thu cần câu tự chế lại, hơi ngượng ngùn nói: “Tôi làm gì biết câu có, cũng chỉ ở đây trông mèo vẽ hổ thôi.”
“Dương Dương đi theo ba vào rừng tìm thức ăn rồi, tôi cũng không thể ngồi trong lều chờ thức ăn dâng đến miệng được.” Cố Tịch Dao xoay người đưa cần câu tự chế cô vừa làm xong cho Đường Thiên Trạch.
“Noton, anh thường hay vào Nam ra Bắc, câu cá săn thú này nọ chắc cũng không làm khó được anh, anh xem thử cần câu do tôi làm đã ổn chưa?”
Đường Thiên Trạch duỗi tay nhận cần câu, kiểm tra một chút, sau đó gật đầu nói: “Làm không tệ, nhưng lại bị thiếu một thứ.”
“Chú Noton, thiếu thứ gì vậy ạ?” Trình Trình ngửa đầu nhìn Đường Thiên Trạch.
“Hai người trừ chuẩn bị cần câu này ra, câu cá còn cần phải chuẩn bị gì nữa.” Đường Thiên Trạch ngồi xổm xuống, nhìn Trình Trình hỏi.
Trình Trình suy nghĩ: “Hình như còn thiếu mồi câu, nhưng mà ở xung quanh đây phải đi đâu tìm mồi đây?”
“Đi theo chú.” Đường Thiên Trạch đứng dậy, nắm tay Trình Trình đi lại gần mấy cây gần đó, đi đến một nơi khá ẩm ướt, sau đó dùng đầu ngón tay chỉ bên dưới: “Mồi câu nằm dưới này đây.”
Nói xong, anh ngồi xổm xuống, cũng không quan tâm dưới đất có thứ gì, duỗi tay bắt đầu đào bới.
Một lát sau, anh đã tìm được vài con giun: “Con nhìn đi, dùng cái này là câu cá được. Cá ở nơi này rất thích giun. Con tìm một cái túi nhỏ lại đây.”
“Dạ.” Trình Trình nói, xoay người chạy vào lều, nhanh chóng cầm một cái bao nilon chạy về.
Đường Thiên Trạch cất mấy con giun trong đất vào túi, sau đó lại bỏ thêm chút đất, nhanh chóng đựng đầy nửa túi giun.
“Được rồi, chỗ cá này đủ cho mọi người ăn một bữa tối thịnh soạn rồi đấy.” Đường Thiên Trạch vừa nói vừa đứng dậy, tùy ý vỗ vỗ đất dính trên tay.
Trình Trình mang theo đống giun đất quay về bên cạnh Cố Tịch Dao, lắc lắc cái túi đựng đầy giun đấy trên tay trước mặt cô: “Mẹ ơi, mình câu cá đi.”
Cố Tịch Dao nhìn cái túi đầy giun đất lúc nhúc, cô khẽ chau mày. Cô có một phản ứng khó nói thành lời với những sinh vật trơn trượt lúc nhúc như thế này.
“Sao vậy, cô Cố, cô sợ giun đất à?” Đường Thiên Trạch vừa nói vừa đi đến bên bờ sông, cho tay xuống nước rửa.
Cố Tịch Dao lắc đầu: “Thực ra cũng không phải là sợ, nhưng cứ nhìn thấy mấy thứ thế này lại cảm thấy toàn thân khó chịu.”