Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1559



Chương 1559

Cố Tịch Dao hỏi anh câu này cũng là vì cô chưa bao giờ nhìn thấy Bắc Minh Quân tự tay làm gì cả, trừ tự tay giải quyết sinh hoạt cá nhân mỗi ngày ra, rất hiếm khi nhìn thấy anh tự tay làm chuyện gì khác.

Hơn nữa nhìn bộ quần áo anh đang mặc, là một bộ đồ vest sang trọng đắt tiền, hoàn toàn không thích hợp với nơi cắm trại dã ngoại, giống như khách quý đến nơi này tham dự buổi lễ cắt băng khai trương hơn. Cứ như cắt băng đỏ xong anh sẽ lập tức leo lên xe rời khỏi nơi này.

Bắc Minh Quân không hé răng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua Cố Tịch Dao, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu lắp ráp lều trại.

Không lâu sau, Trình Trình và Dương Dương hai tay trống trơn từ rừng cây lại đây.

“Hai cục cưng làm sao vậy?” Cố Tịch Dao nhìn hai đứa nhó nhăn mặt, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

“Người ta lấy lều hết rồi. Chú xinh đẹp cũng thật là, ngay cả lều cũng không nỡ bỏ thêm vài cái. Xem ra tối nay con phải ăn ngủ ngoài trời với lão ba chim chết rồi.” Dương Dương nói, khom lưng nhặt một hòn đá ném vào con sông nhỏ.

Thật ra, gọi nó là con sông, nhưng nó chỉ rộng hơn mấy con suối nhỏ trong núi một chút, từ mức độ trong suốt của nước và việc có thể nhìn thấy rõ những hòn đá trong lòng sống mà đoán, chắc cũng không quá sâu.

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương cười nói: “Mẹ sẽ không để con ăn ngủ ngoài trời trong núi đâu, nhưng mà ba con thì khó nói rồi.”

Nói xong còn liếc nhìn chỗ Bắc Minh Quân.

Chỉ thấy anh vẫn đưa lưng về phía cô, hai tay liên tục bận rộn.

Hơn mười phút sau, một cái lều trại đã dần thành hình trong tay anh.

“Woa, cái lều này của chúng ta lớn hơn của mấy người khác nhiều.” Dương Dương đứng trước cửa lều nhìn thử, sau đó lại đi so sánh với lều của những người cách đó không xa.

Thật ra cậu bé nói không sai, đây đúng là lều lớn nhất.

Đây là một cái lều có màu sắc ngụy trang, sáu cây đinh làm trụ được đóng chặt xuống dưới mặt đất.

Lều này to gấp rưỡi những cái lều của người khác, đừng nói là bốn người ở, cho dù sáu người cũng không có vấn đề gì cả.

Bắc Minh Quân dùng đá lớn đóng cây đinh cuối cùng vào đất, duỗi tay lấy vào túi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt đi.

Sau đó đứng dậy, lui ra sau hai bước, thưởng thức tác phẩm của bản thân.

Cố Tịch Dao đi đến phía trước lều, thò tay hơi lắc lư một chút, mấy cây trụ lều không hề nhúc nhích, có vẻ rất vững chắc.

Thật là không ngờ bm Nhị lại còn có tay nghề dựng lều như thế này nữa.

Thấy mặt anh đầy mồ hôi, cô cầm một chai nước trong túi xách tay ra đưa cho Bắc Minh Quân: “Có phải mấy người học kiến trúc bọn anh đều bắt đầu từ việc dựng lều không.”

Bắc Minh Quân đưa tay cầm nước, mở nắp ngửa đầu uống vài ngụm, sau đó nhìn Cố Tịch Dao bằng ánh mắt khinh thường nói: “Khi còn nhỏ tôi từng tham gia trại huấn luyện quân đội nhí.”

Nói xong, anh đặt bình nước xuống mặt đất, xoay người cầm túi đựng lều, cúi người bước vào lều.

Những người khác cũng nhanh chóng dựng lều xong, ngay cả tên nhà giàu sáu ngón tay vênh váo kia cũng đã dựng xong cái lều nhỏ tí của anh ta, anh ta nhìn “tác phẩm” của bản thân, tự giễu nói: “Haizz… Mấy năm rồi không có xuống mỏ, lục nghề rồi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...