Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1528
Chương 1528
Đúng là hời cho tên Bắc Minh Quân kia quá, vốn anh ta đã định là sẽ gây chuyện ở khu mộ để khiến cho tang lễ nhà họ Bắc Minh trở nên ‘đáng nhớ’ hơn, cũng để khiến cho Bắc Minh Quân nhớ lâu hơn, nhưng xem ra bây giờ không thể thực hiện được rồi.
Bây giờ còn có một việc khác cần phải làm. Người đội mũ lưỡi trai nghĩ vậy liền khởi động xe, đoạn anh ta quay đầu lại nhìn khu mộ cách đó không xa rồi đạp chân ga chạy về phía nội thành.
Bắc Minh Quân đứng cùng Cố Tịch Dao và hai đứa nhỏ trước ngôi mộ của cô Phương hồi lâu, cho đến tận khi Hình Uy bước đến bên cạnh anh rồi nói: “Cậu chủ, cô Cố. Bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta mau về thôi.”
Bắc Minh Quân gật đầu rồi quay người đi về phía xe.
Cố Tịch Dao dắt theo hai đứa nhỏ đi theo phía sau, Hình Uy cũng đi bên cạnh cô.
Mọi người trông thấy Bắc Minh Quân rời đi thì cũng vội bước theo. Chỉ có gia đình nhà Bắc Minh Triều Lâm vẫn đứng yên một chỗ.
Lúc này Bắc Minh Triều Lâm đang cầm một ly rượu đứng trước mộ của ba mình mà uống từng ngụm. Dù cho Lan Hồng và Bắc Minh Khởi Hiên có khuyên can cỡ nào thì cũng không thể khiến ông ta tỉnh táo lại được.
Sau khi uống vài li thì bước chân của ông ta cũng không còn vững vàng như trước, cả người cứ ngả ngả nghiêng nghiêng.
“Ba, chúng ta về nhà đi. Ở trên trời ông nội nhìn thấy ba như vậy thì hẳn cũng sẽ không vui đâu.” Bắc Minh Khởi Hiên vừa nói vừa đỡ ông quay đi.
“Con, con cứ kệ ba. Ba có lỗi với ông nội con, ba có lỗi với người nhà họ Bắc Minh…” Bắc Minh Triều Lâm nói, giọng lè nhè, chưa dứt lời thì nước mắt đã tuôn rơi.
“Ba là thằng con không ra gì, không được tích sự gì còn hại người khác nữa.”
Lan Hồng trông thấy dáng vẻ khổ sở của chồng.
Thân làm vợ ông, bà cũng thấy đau xót trong lòng.
Bà vội bước đến đỡ bên tay còn lại của Bắc Minh Triều Lâm: “Triều Lâm, ông đang nói gì vậy, ông say rồi, chúng ta hãy về nhà đi.”
Vừa nói bà vừa nhìn Bắc Minh Khởi Hiên, ra hiệu ý bảo anh mau chóng đỡ ông ta vào trong xe.
“Các người tránh ra, tôi không cần các người phải thương hại, bây giờ tôi đang rất tỉnh táo.” Dứt lời ông ta liền đẩy hai người kia ra.
Sau đó lại bước tới quỳ trước mộ của Bắc Minh Chính.
“Ba, là con hại ba. Là con đặt tờ báo có tin cô qua đời cạnh giường ba…” Dứt lời ông ta liền dập đầu vài cái.
Bắc Minh Khởi Hiên nhíu mày: “Ba đang nói gì vậy? Tờ báo gì chứ?” Anh cũng mau chóng nghĩ đến chuyện ba mình bị đánh.
Anh ta đứa tay túm lấy tay của Bắc Minh Triều Lâm: “Ba, có phải đám người kia đã ép ba là như vậy không? Có phải bọn họ đã đánh ba không? Bây giờ con sẽ tìm bọn họ tính sổ.”
Bắc Minh Khởi Hiên nói, anh xị mặt nhíu mày toan bước đi.
Tuy Lan Hồng không hiểu hai cha con đang nói gì, song bà cũng biết con trai đang định đi tìm người đánh nhau.
Thề là bà vội đưa tay túm lấy anh ta: “Khởi Hiên, con còn muốn đi gây sự nữa à? Bộ con thấy mọi chuyện bây giờ chưa đủ rối ren hay sao?”