Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1355
Chương 1355
Anh biết nếu như nói ra sẽ khiến ba biết được người cầm đầu đối phó Bắc Minh Thị, chính là cháu trai Bắc Minh Tử Du mà ông cụ đã từng rất thương yêu.
Lấy tính cách của ông cụ Bắc Minh chắc chắn sẽ nổi giận, bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt có lẽ sẽ nhanh chóng xảy ra vấn đề. Nếu như là như thế, khả năng chữa khỏi sẽ không tồn tại nữa.
Bắc Minh Quân có thể làm được chính là giấu chuyện này đi.
Ngày sau có xảy ra chuyện gì, một mình anh gánh vác.
Bắc Minh Chính nắm chặt tay của Bắc Minh Quân, Bắc Minh Thị dựa cả vào con, vất vả cho con rồi.”
Bắc Minh Quân lộ ra nét cười, anh khẽ lắc đầu: “Ba, đây là điều con nên làm, một chút cũng không vất vả. Chỉ có điều trước đây một mình ba đánh ra giang sơn của Bắc Minh Thị, mới vất vả nhất.”
“Nhị, con đây là sai rồi, xây dựng giang sơn dễ, giữ giang sơn khó. Bắc Minh Thị bây giờ gặp khó khăn, con không nói, trong lòng ba cũng biết rõ.” Ông cụ Bắc Minh nói ngắt quãng, mạch suy nghĩ của ông cụ vẫn rất tỉnh táo minh mẫn như thế.
Lúc này, bác sĩ trực ban đến bên cạnh Bắc Minh Quân, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Anh Bắc Minh, thời gian thăm đã không ít rồi, ông Bắc Minh nên nghỉ ngơi rồi.”
Bắc Minh Quân gật đầu, sau đó nói với Bắc Minh Chính: “Ba, con không ảnh hưởng đến chuyện ba nghỉ ngơi nữa, hôm khác con lại đến thăm ba.”
Bắc Minh Chính khẽ gật đầu, sau đó có hơi không lỡ buông tay con trai ra.
Bắc Minh Quân xoay người cùng bác sĩ đi đến phòng quan sát.
Anh cầm bản nhớ chép giở từng trang xem một lúc.
Lúc này, Hình Uy mặt mày không cảm xúc ghé sát vào tai của Bắc Minh Quân, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: “Ông chủ, ngoài cửa hình như có người.”
Bắc Minh Quân không có đánh rắn động cỏ, vẫn duy trì tư thế xem tư liệu. Anh nói với Hình Uy: “Cậu ở lại đây, tôi ra ngoài xem thử.”
Anh để tư liệu trong tay xuống, bỗng xoay người, chỉ thấy bóng đen ở cửa lóe một cái không thấy nữa.
Bắc Minh Quân mau chóng mở cửa xông ra ngoài, chỉ thấy cách đó không xa có một người đang chạy về phía trước.
Đây là khu phòng bệnh VIP, vốn dĩ người đến không có bao nhiêu, lúc này một ý tá ở trước mặt nói một câu: “Nơi này không được chạy.” Sau đó kéo ông ta lại.
Nhưng lại bị người đó hất ra, tốc độ của ông ta cũng chậm lại không ít.
Lợi dụng kẽ hở này, Bắc Minh Quân nhanh chóng đuổi theo mấy bước, cách người đó càng lúc càng gần.
Bắc Minh Quân đuổi càng sát thì cảm thấy thân hình của người trước mắt càng quen mắt.
Người đó cuối cùng hoảng quá không biết chọn đường mà chạy vào lối thoát hiểm, nhưng ông ta không có chạy xuống dưới, ngược lại chạy lên trên.
Bắc Minh Thiên cũng theo lên trên.
Hai người ở trong lối thoát hiểm chật hẹp này, chạy lên hết tầng này đến tầng khác.
Đến cuối cùng người đó chạy lên sân thượng.
Bắc Minh Quân cười lạnh, ông ta nếu như chạy xuống dưới còn có thể sẽ không bị anh tóm được, nhưng người này đã chọn sai đường.
Anh dùng vài bước cũng lên đến sân thượng.
“Cạch…” Bắc Minh Quân xoay người đóng cửa sân thượng lại.
Người đó ở trước mắt cách anh không đến 20 mét, xem ra ông ta đã không chạy tiếp được nữa.
Ông ta quay lưng với Bắc Minh Quân, gập eo, hai tay chống trên đùi, thở hổn hển.
Bắc Minh Quân cũng cảm thấy cơ thể có hơi mệt, nhưng anh bình thường hay luyện tập, hoạt động như thế anh vẫn anh chịu được.