Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1246
Chương 1246
Giang Huệ Tâm quan tâm hỏi: “Tập đoàn xảy ra chuyện sao? Lớn hay không, haiz… con xem trong nhà này, cả một người có thể đỡ đần cho con cũng không có, nếu ba con khỏe mạnh thì tốt, có lẽ còn có thể ra ngoài làm ăn. Minh Quân, để con nắm giữ cả một gia nghiệp lớn thế này, cũng đã làm khó con rồi.”
“Dì Tâm, ai bảo con mang họ Bắc Minh chứ. Con có nghĩa vụ phải đảm đương gia nghiệp này.” Bắc Minh Quân nói xong, Hình Uy theo anh rời khỏi phòng ăn.
“Minh Quân…”
Khi Bắc Minh Quân và Hình Uy ra khỏi phòng ăn, đi ngang phòng khách, sau lưng họ có tiếng gọi của Phỉ Nhi.
Xoay đầu lại, nhìn thấy Phỉ Nhi đang nắm tay vịn cầu thang lon ton chạy xuống.
Vẻ mặt cô ta gấp gáp: “Minh Quân, anh định đi đâu, chi bằng đưa em đi cùng…”
Bắc Minh Quân nhìn Phỉ Nhi, vẻ mặt lạnh lùng không có một chút biểu cảm.
Hình Uy vội chắn trước mặt Phỉ Nhi: “Cô Phỉ Nhi, tôi và cậu chủ phải đi làm việc, cô ở nhà thì hay hơn.”
Phỉ Nhi không nghe, cô ta gần như bật khóc: “Anh vứt bỏ em ở nhà một mình, sẽ không phải để đi gặp Cố Tịch Dao chứ, mấy ngày này em đã để ý hai người các người, em không lên tiếng nhưng không có nghĩa em không biết…”
Bắc Minh Quân khẽ cau mày, nheo mắt. Anh lách qua người Hình Uy đến trước mặt Phỉ Nhi, cúi đầu nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô ta, hơi thở lạnh lùng tỏa ra từ người anh.
Anh giữ chặt cánh tay của Phỉ Nhi : “Đừng có suy nghĩ lung tung, tụi anh đi làm việc công, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đàng hoàng.” Nói xong, anh quét mắt nhìn xung quanh một vòng.
Một nữ giúp việc mau chóng chạy đến bên Phỉ Nhi , hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai cô ta: “Cô Phỉ Nhi, chúng ta đi ăn sáng trước, sau đó tôi cùng cô đi dạo trong vườn hoa.”
Bắc Minh Quân buông tay, xoay người cùng Hình Uy khuất bóng sau cửa chính.
Một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen phóng như bay trên con đường đông đúc như một tia chớp đen, Bắc Minh Quân ngồi trong xe gọi điện thoại.
“Bắc Minh Quân, anh có thể gọi điện cho em, đúng là trước nay hiếm có nha. Có chuyện gì mau nói đi, lát nữa em còn phải quay phim.” Đầu bên kia, Bắc Minh Đông đang nhàn tản nằm trên ghế dài ở trường quay Hoành Điếm.
Bộ “Những người kế thừa đến từ trái đất” kia của anh đang gấp rút quay phim.
“Đã mấy ngày rồi chú chưa về nhà, anh hạn cho cậu trong vòng ba ngày quay về, nếu không bộ phim nhảm nhí tên gì gì đó của cậu đừng có mơ được công chiếu.” Bắc Minh Quân lạnh lùng nói.
Bắc Minh Đông vừa nghe thấy Bắc Minh Quân đưa ra “tối hậu thư” thì lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế: “Này, bộ phim em quay không phải là “Cái gì cái gì”, nó tên là “Những người kế thừa đến từ trái đất”, anh hiểu không hả? Nó là phần trước của “Những người thừa kế đến từ ngôi sao”, vô cùng hay! Bộ phim của bọn em kể về câu chuyện phú nhị đại Bắc Minh Quân , anh đừng có mà đuổi cùng giết tận như thế, em bảo đảm trong hai ngày nữa em nhất định sẽ về. Được rồi, không nói nhiều nữa, em phải đi quay phim đây.”
Nói xong, Bắc Minh Đông lập tức cúp máy, sau đó thở dài một tiếng. Anh ta đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Tên Bắc Minh Quân này hôm nay ăn phải thuốc súng gì thế không biết.
Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại đổ chuông, Bắc Minh Đông cầm lên xem thử, vẫn là Bắc Minh Quân gọi đến: “Aiza, Bắc Minh Quân , embiết rồi…”
Còn chưa đợi Bắc Minh Đông nói hết câu thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Quân truyền đến từ trong ống nghe: “Từ trước đến nay chưa ai dám cúp điện thoại trước tôi.” Dứt lời, ngay sau đó là một tràng dài tiếng “tút tút” báo bận.