Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1207
Chương 1207
Nhìn thấy tuyến đường xe đang chạy, Cố Tịch Dao khẽ cau mày: “Hình Uy, con đường này không phải đường về nhà tôi mà.”
Hình Uy gật đầu: “Cô Cố nói không sai, đường này không phải đi đến nơi cô ở.”
Cố Tịch Dao hoài nghi nói: “Vậy đây là đang đi đến nơi nào.”
Hình Uy không nói thẳng ra mục đích rốt cuộc là muốn đi đến nơi nào: “Cô Cố, đến nơi rồi cô sẽ hiểu.”
Chiếc xe vẫn tiếp tục vượt qua dòng xe đông đúc của thành phố, bây giờ bên ngoài đèn đường rực rỡ. Một sự đối lập rõ nét giữa thành phố phồn hoa và trang trại của Cô Phương.
Đi vòng quanh thành phố ồn ào náo nhiệt, vì tìm kiếm một chút tâm hồn yên tĩnh, rời khỏi thành phố từ lúc mặt trời mọc, vùng quê lúc chiều tà.
Thế nhưng, cuộc sống nông thôn như vậy trông tươi mới chỉ trong vài ngày, thời gian qua rồi sẽ dần dần trở lên vô vị.
Trở lại vòng tay của thành phố, tâm trạng áp lực cũng đỡ hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc bên ngoài, Cố Tịch Dao giờ phút này lại không thể vui lên được.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, sau cái chết đột ngột của Cô Phương và bị bắt cóc ngoài ý muốn. Tuy rằng những chuyện này đã qua đi, nhưng trong lòng cô vẫn nặng trĩu.
Trong lúc không để ý, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Cửa xe mở ra, Hình Uy bước xuống trước, anh ta cầm một chiếc ô đứng đợi ở cửa xe: “Thưa cô, mời xuống xe.”
Cố Tịch Dao dẫn theo bọn nhỏ và Bối Lạp xuống xe, mới phát hiện lúc này trời đang mưa phùn tầm tã.
Không khí ẩm ướt đem đến tâm trạng vốn không tốt của Cố Tịch Dao một chút cảm giác mất mác.
Hình Uy đưa bọn họ đến nơi ở của Cố Tịch Dao.
Cố Tịch Dao vội vàng lấy chìa khóa mở cửa: “Hình Uy bên ngoài mưa rồi, anh vào trong nhà ngồi nghỉ một lát rồi hãy đi.”
“Không cần đâu, tôi còn phải trở về sắp xếp việc của nông trại.” Hình Uy nói xong, quay người lên xe.
Bọn nhỏ dẫn theo Bối Lạc chạy vào trong nhà, Cố Tịch Dao đứng ở cửa nhìn chiếc xe dần dần đi xa.
Cố Tịch Dao xoay người, vào trong nhà và nhanh chóng khóa cửa lại.
“Trình Trình, Dương Dương hai tiêủ quỷ các con làm sao lại yên tĩnh như vậy, có phải đã buồn ngủ rồi. Không được chưa tắm mà đã đi ngủ nhé.” Cố Tịch Dao vừa nói vừa đi đến phòng khách, dường như cô còn ngửi thấy mùi khói.
Cô vừa bước đến phòng khách, vẻ mặt thay đổi.
Chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương đứng tại chỗ không lên tiếng, trước mặt bọn chúng, một người đàn ông với điếu thuốc trên tay, đang gác chân ung dung ngồi trên ghế sofa.
Ngay đến cả Bối Lạc cũng giống như quả cà tím bị đánh bại, chiếc đuôi rũ xuống lấp sau lưng của Dương Dương.
Cố Tịch Dao vỗ vỗ Trình Trình và Dương Dương: “Các con đi tắm trước đi, một lát nữa cơm sẽ chuẩn bị xong.”
Trình Trình và Dương Dương đã sớm ước được chạy khỏi chỗ này, nếu mẹ đã nói ra, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
“Gâu gâu……” Bôí Lạp cũng chạy theo sau.
“Tại sao muộn như vậy mọi người mơí trở về, còn không mau đi chuẩn bị bữa tối.” Lời nói lạnh lẽo tức giận của anh ta, như thể bao phủ cả căn nhà.