Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1195
Chương 1195
Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương lật xem từng bức từng bức một: “Trước tháp Eiffel ở Paris, chân núi Phú Sĩ ở Nhật Bản, bên trong công viên Yellow Stone ở Mỹ, bên cạnh chuột túi lớn trên đồng cỏ bao la ở Australia, còn cả sa mạc rộng lớn cát vàng ngập trời ở Châu Phi… Đều để lại dấu chân của Noton và xe của anh ta.
Dương Dương gãi gãi đầu, nghi ngờ hỏi: “Chú Noton, cháu từng nghe thầy giáo nói, phần đất của năm châu lục lớn trên thế giới không nối nhau, vậy chú dùng cách gì lái xe đến đó chứ?”
Vừa hỏi vấn đề này, Cố Tịch Dao hơi sửng sốt, ở trường học Dương Dương không cố gắng học tập là chuyện khiến cô đau đầu nhất, không ngờ thế mà thằng bé còn biết năm châu bốn biển.
Noton giả bộ hít sâu một hơi: “Vấn đề cháu hỏi thật sự làm khó chú rồi. Vậy bây giờ chú lại hỏi cháu một câu, nếu như cháu đi tìm mẹ, nhưng có một con sông ngăn cản đường đi của cháu, vậy cháu nên làm gì bây giờ?”
Dương Dương trả lời ngay lập tức: “Cái này mà cũng coi là câu hỏi sao, chuyện này dễ xử lý thôi, cháu đi cầu qua đó.”
“Vậy con sông này rất rộng, không có cầu thì phải làm sao đây?” Noton tiếp tục đặt câu hỏi.
Dương Dương lại gãi đầu: “Cháu sẽ chèo thuyền qua đó.”
Cố Tịch Dao mỉm cười hỏi: “Vậy con nói xem, những nơi này không nối , chú Noton đi qua như thế nào?”
“Vậy nhất định là chú ấy chèo thuyền qua đó rồi.” Dương Dương thốt lên.
Dương Dương hồn nhiên trả lời khiến cho Noton không nhịn được cười vui vẻ: “Ha ha… biển rộng lớn như vậy, chú cũng không có sức chèo thuyền qua đó.”
Cố Tịch Dao khẽ xoa đầu Dương Dương: “Ngoại trừ tự chèo thuyền ra, trên biển còn có tàu thủy to lớn có thể đi qua. Chú Noton chính là ngồi tàu thủy lớn qua đó.”
Dường như Dương Dương còn muốn lên tiếng hỏi vấn đề khác, nhưng lại bị Cố Tịch Dao cắt ngang: “Được rồi, bình thường lúc nào con cũng ra vẻ hiểu biết, sao hôm nay lại biến thành mười vạn câu hỏi vì sao rồi. Không nên quấy rầy chú Noton lái xe nữa.”
Noton lái xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn hai mẹ con trong buồng xe, khóe miệng hơi cong lên.
***
Dựa theo vị trí cơ bản và tên gọi con đường mà Hình Uy nói, phối hợp với hệ thống GPS hướng dẫn, rất nhanh Noton đã lái xe đến gần địa điểm mà Hình Uy nói.
“Cô Cố, chúng ta sắp đến nơi hẹn với bạn cô rồi.” Noton nói.
Lúc này Cố Tịch Dao đang ôm Dương Dương ngồi ở vị trí kế bên tài xế, bọn họ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm xem ven đường có bóng dáng của Hình Uy hay không.
Năm phút trôi qua.
“Mẹ, mẹ nhìn xem chú đầu bếp đang ở phía trước, còn có Trình Trình và ‘Trái Banh’!” Tay nhỏ của Dương Dương hưng phấn chỉ vào một nhỏ một lớn và một chó đứng ở ven đường.
“Trái Banh? Thoạt nghe cái tên này rất thú vị.” Noton nói.
Cố Tịch Dao xấu hổ mỉm cười: “Thật ra là Dương Dương đặt bừa tên cho chó. Đúng ra tên của nó là Bối Lạp.”
Noton gật đầu: “Hóa ra là như vậy.”
Nói xong, anh ta thả lỏng chân ga, khẽ phanh xe lại.
Xe chạy càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng lại trước mặt Hình Uy và Trình Trình.
“Kít…” Cửa khoang xe lại mở ra lần nữa, Dương Dương phi như bay xuống xe, sau đó Cố Tịch Dao cũng xuống theo.
“Mẹ…” Trình Trình vừa thấy Cố Tịch Dao, lập tức dang hai cánh tay nhỏ bé, chạy về phía cô.