Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1187
Chương 1187
Ngay lúc hai người bọn họ liên tục chạy năm vòng, điện thoại trong túi vang lên:
“Tôi kiếm tiền rồi, kiếm tiền rồi! Bảo mẫu mời ba người, một người quét sân một người nấu cơm một người làm bảo mẫu. . .”
“Anh rể, đừng đuổi nữa, điện thoại. . .”
“Không đuổi, không đuổi cũng phải đánh được cậu!” Cao gầy vừa nói, dứt khoát ném giày trong tay về phía Béo lùn. Sau đó thở phì phò rút điện thoại ra.
“Này, ai đấy!”
Sau khi nghe giọng đối phương, anh ta vốn đang tức thở phì phò bỗng biến thành vẻ tươi cười, cúi người gật đầu nói: “À là ông chủ nha. Xin lỗi, mới vừa rồi tôi không nghe rõ, xin tha lỗi.”
Nhìn dáng vẻ Cao gầy cúi người gật đầu, Béo lùn bĩu môi: “Chỉ dám bắt nạt mình, ở bên người khác thì tỏ vẻ ngoan như cún.”
Vừa nói, anh ta vừa đi tới kiểm tra cẩn thận sợi dây Cố Tịch Dao vứt lại.
Dây trói là kĩ thuật khiến anh ta tự hào nhất, sao lại thất bại được. . .
Khi đầu điện thoại kia hỏi Cao Gầy chuyện thế nào, chỉ thấy mặt Cao gầy biến sắc: “Ông chủ, vốn là chúng tôi bắt người rồi, nhưng do em rể tôi trói không chặt, cuối cùng để cho hai người họ chạy mất. . .”
Điện thoại bên kia trầm mặc một hồi nói: “Vậy cứ như vậy đi, các cậu cần làm gì thì cứ làm đi, sau này không có chuyện của các cậu.”
“Ông chủ, ông chủ, ông chủ. . .” Cao gầy vẫn muốn tiếp tục giải thích, nhưng nghe thấy điện thoại chỉ còn tiếng tút tút.
Anh ta ngồi phịch xuống đất.
Xem ra, mỡ đến miệng còn rơi mất.
Lúc này Béo lùn cầm sợi dây đi tới, anh ta tủi thân nói: “Anh rể, anh nhìn xem sợi dây trói này không có vấn đề gì” vừa nói anh ta vừa ném sợi dây trước mặt người kia.
Sau đó ngồi cùng một dãy với Cao gầy : “Anh rể, em nghi ngờ người đàn bà này và đứa bé của ả không phải là người, là do hồ ly biến thành. Nếu không thì sao có thể chạy trốn được chứ.”
“Cho dù từ cái gì biến thành, tiền đã tới tay mà biến mất.”
Vào lúc này, trong rừng cây có hai mẹ con đang chạy nhanh về phía trước. Vẻ mặt căng thẳng, từ đầu đến cuối không hề dừng lại nghỉ ngơi chút nào.
“Mẹ, chúng ta đi đâu vậy? Con chạy hết nổi rồi.” Dương Dương vừa chạy vừa nói.
Cố Tịch Dao dừng chân, vẻ mặt căng thẳng nhìn xem hướng mình chạy có người đuổi theo hay không.
Sau khi xác nhận là đã an toàn, cô đau lòng đưa tay lau bụi bẩn ở trên gương mặt nhỏ nhắn của con trai mình, trên tóc và cả trên người của cậu.
Sau đó cúi người cõng cậu lên, nhìn rừng rậm vô biên này, trầm ngân nói: “Cục cưng, chỉ cần chạy ra khỏi khu rừng này là chúng ta sẽ an toàn.”
Dương Dương nhìn xung quanh: “Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể chạy ra ngoài được?”
Trong lòng Cố Tịch Dao cũng không rõ là sẽ mất bao lâu, nhưng cô không thể tạo ra gánh nặng ở trong lòng Dương Dương được, cô mỉm cười nhìn cậu nói: “Chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.”
Cố Tịch Dao cõng Dương Dương trên lưng, không biết đã đi bao lâu.
“Mẹ có nghe thấy không, ở phía xa có tiếng động.” Dương Dương vừa nói, vừa ngửa đầu lên ngửi: “Mẹ, còn có mùi thịt nướng.” Cậu đưa tay nhỏ chỉ chỉ về phía bên phải Cố Tịch Dao.
Đứa nhỏ này không phải là xuất hiện ảo giác rồi chứ, Cố Tịch Dao nửa tin nửa ngờ cẩn thận lắng nghe.