Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1168
Chương 1168
Dần dần, cô dần dần tỉnh dậy trong tiếng gọi nhẹ nhàng.
Cô từ từ mở mắt ra, ánh đèn mờ ảo trong phòng khiến cô không còn cảm giác chói mắt nữa.
Điều đầu tiên Cố Tịch Dao làm khi tỉnh dậy không phải là xem mình đang ở chỗ nào, ai ở bên cạnh cô, mà trên mặt lộ ra một thần sắc vội vàng, văn vẹo cơ thể muốn thoát ra sự giam cầm.
Cô muốn xuống giường, cô muốn đi tìm căn phòng đó, đi tìm cô Phương.
“Tịch Dao, em muốn đi đâu vậy?” Đôi bàn tay to lớn ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được cơ thể hơi hơi run rẩy của Cố Tịch Dao trong vòng tay mình, Bắc Minh Quân ôm cô chặt hơn.
Nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc dài của cô hết lần này đến lần khác, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, cơ thể cũng an ổn rồi.
“Tịch Dao, hồi nãy em bị sao vậy? Có phải ở chỗ này không quen, mơ ác mộng không?” Bắc Minh Quân nhìn người trong vòng tay mình, trái tim bất giác thắt lại.
“Em đã gặp cô rồi…” Nói đến đây, Cố Tịch Dao lại khóc không thành tiếng.
Ngày nghĩ, đêm mơ.
Mặc dù biết rằng cô chỉ là mơ một giấc mơ tưởng như đẹp đẽ thôi, nhưng giấc mơ đó chân thực đến nỗi khiến cô thà cho rằng đó không phải là mơ.
Bắc Minh Quân nhẹ nhàng áp cằm mình lên đầu Cố Tịch Dao, anh làm sao mà chưa từng muốn gặp lại cô trong mơ một lần giống như cô chứ, chỉ là anh không có cơ hội như vậy.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Bắc Minh Quân đặt hai tay lên vai Cố Tịch Dao, đẩy cơ thể cô cách ra một khoảng với anh.
Anh nhìn đôi bờ má vẫn còn ngấn lệ của Cố Tịch Dao: “Em mơ thấy cô, đó là duyên số giữa em và bà ấy, bà ấy nhất định sẽ an ủi em trong giấc mơ, bảo em đừng vì bà ấy lìa đời mà thương tâm đúng không.”
Cố Tịch Dao nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì, em phải giống như lời của cô nói vậy đó, lau nước mắt đi. Sau đó đi rửa mặt rồi ăn cơm.” Bắc Minh Quân nói xong, hôn lên bờ má đẫm nước mắt của Cố Tịch Dao.
Anh nếm được vị đắng của nước mắt, lúc này đây cũng giống như trái tim của Bắc Minh Quân, làm sao mà không đắng cho được.
Nụ hôn này không có bất kỳ hàm ý nào, nếu có, đó là Bắc Minh Quân hy vọng sẽ mang lại cho Cố Tịch Dao một chút an ủi, một chút an ủi trong khả năng của anh.
Có lẽ, nụ hôn này đã có tác dụng ban đầu rồi, tâm trạng của Cố Tịch Dao bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Khi Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao cùng xuất hiện trong nhà ăn, Dương Dương đã ăn xong phần của mình từ lâu.
Mặc dù thức ăn khẩn cấp không ngon bằng thức ăn thông thường, nhưng đối với một nhóc ham ăn mà nói, đồ ăn chưa ăn qua đều có thể trở thành một loại mỹ vị tươi mới.
Dương Dương nhìn chằm chằm vào một nửa cái bánh quy nén còn lại trong tay Trình Trình.
Khi thấy Trình Trình đã uống hết nước trái cây của mình, cậu nhóc dùng cùi chỏ chọt chọt vào Trình Trình ở bên cạnh:
“Này, cái đồ này chắc anh ăn không nổi nữa rồi đúng không, lãng phí thì tiếc quá, hay là để em ăn giùm anh.”
Trình Trình liếc Dương Dương một cái, cậu đương nhiên là biết thằng em háu ăn này có dụng tâm khác, vốn định nhường cho cậu nhóc cho xong, nhưng bụng của mình vẫn chưa có no: “Anh còn…”