Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1151
Chương 1151
”Oa…chỗ này chơi vui quá à, đây là nhà kho đồ chơi. Chú Hình Uy, chú hơi xấu rồi nha, sao không đưa chúng cháu đến đây sớm hơn. Làm bọn cháu cả ngày ngủ chán chê.”
”Bắc Minh Tư Dương, lúc nào rồi mà còn có tâm tư chơi hả!”
Đây là tiếng của Trình Trình.
”Ha ha, sao lại không chơi được, xem cú bắn của ta đây….”
”Cậu chủ Dương Dương, để ý ngọn đèn ở kia…”’ Giọng nói của Hình Uy lộ ra vẻ khẩn trương cùng bất đắc dĩ.
”Phanh…” Tiếng bóng đèn bị vỡ.
Trên trán của Cố Tịch Dao xuất hiện vài đường đen.
Con gấu nhỏ này, nhớ ăn không nhớ đánh.
Để tránh Dương Dương làm to chuyện, cô tăng nhanh bước chân.
”Chú Hình Uy, chú chắn tầm mắt của cháu, đứng qua một bên đi. Xem cháu bắn bowling, ở trường học cháu là tay súng cừ khôi đó.”
Nhìn khung thành nhỏ được dựng bằng những viên gỗ xếp và chai lọ trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương lúc này nở nụ cười nóng lòng.
Hình Uy đứng một bên trơ mắt nhìn, lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
”Cố Dương Dương, con dừng tay lại cho mẹ!”
Theo tiếng nói là Cố Tịch Dao thở hổn hển xuất hiện trước mặt Dương Dương.
Hình Uy và Trình Trình thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tịch Dao bên cạnh chống nạnh thở phì phò sau ”khung thành”, xếp ngay ngắn một dãy thùng rượu lớn bằng gỗ.
Bên cạnh thùng rượu còn có một cái giá gốc, trên đó đặt những đồ vật bằng sứ cao thấp và hình dáng khác nhau, đến bản thân cũng không biết tên là gì.
Cố Tịch Dao nhìn những thứ đó, không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. May là ngăn cản kịp thời, nếu không con gấu con này chỉ cần một cú đá liền họa lớn rồi. Chuyện ban ngày mới ổn, với tính tình của Bắc Minh Quân, không lột da Dương Dương mới là lạ.
Hình Uy lúc này thấy Cố Tịch Dao giống như thấy chúa cứu thế, tim treo ngược cuối cùng cũng có thể buông xuống.
Khẽ thở ra một hơi, giơ tay lau mồ hôi trên trán, thực ra trên lưng anh ta cũng ướt đẫm mồ hôi.
Trình Trình vội vàng chạy đến trước mặt Dương Dương, mang ”quả bom” này ôm khỏi hiện trường.
Dương Dương ban đâu còn rất phấn khích, nhưng sau khi bị mẹ mắng giống như ngộ không bị đọc thần chú, nhất thời ủ rũ.
Cố Tịch Dao thở hổn hển, nhướn mày, trừng mắt, bước vài bước đến trước mặt Dương Dương đang ỉu xìu.
Khí thế của cô lúc này không kém gì Bắc Minh Quân. Bên cạnh là Trình Trình và Hình Uy, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ thấy cô tức giận.
Dương Dương, nhóc đúng là cho bọn ta mở mang kiến thức.
Cố Tịch Dao cúi đầu nhìn Dương Dương một lát, sau đó không nói gì mà xách thằng bé lên, dùng tay đặt thằng bé nằm sấp trên ghế, tay còn lại kéo quần nhỏ của thằng bé ra.
Dương Dương cũng cảm thấy tình huống không ổn nên vội vàng xin tha thứ,
”Mẹ buông con ra đi…”
Cố Tịch Dao lại không nghe, nâng tay lên, tay mang theo tiếng gió đánh mông nhỏ của Dương Dương.