Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1145
Chương 1145
Cái này cũng không xem như là đang phản bội cậu nha, Trình Trình cũng là chủ nhân của tôi mà, huống hồ gì khẩu phần ăn của tôi còn phải trông cậy vào vị Quân đại nhân chuyển khoản nữa đó.
Tình hình thay đổi, Dương Dương trợn tròn mắt.
Khóe miệng của Bắc Minh Quân hơi nhếch lên.
Mặc dù là trước kia nhìn thấy con chó nhỏ này thì có chút khó chịu, nhưng mà bây giờ cũng đã thuận mắt hơn nhiều.
“Dương Dương, lúc nãy con mới nói như thế nào, con sẽ không xin lỗi với ba của con hả?” Cố Tịch Dao khẽ cau mày, lo lắng là Dương Dương sẽ xảy ra phản ứng khác thường nào, sẽ làm rối tung mọi thứ cuối cùng đã được lắng xuống.
Mặc dù là ngày bình thường Dương Dương nói chuyện cũng không nể nang gì, hơn nữa lại ỷ có mẹ làm chỗ dựa, cho nên cũng không hề kiêng nể gì cả, nhưng mà bây giờ… mẹ và chó đều đang đứng ở phía đối lập…
Ôi… cậu từng nghe chú ba nói với cậu một câu: ăn đồ ăn mới là trang tuấn kiệt (chắc có lẽ là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ai bảo Dương Dương là một đứa nhỏ thích ăn hàng chứ…), ý mà Bắc Minh Đông giải thích cho cậu là… lúc mà đại sự không ổn thì đừng liều mạng cứng đầu, như thế này mới sẽ không bị thiệt thòi…
(cậu ba Bắc Minh, cậu coi cậu dạy Dương Dương cái gì đây)
…
Giờ phút này, nhân vật nam chính đang bộn bề nhiều việc ở trong studio để quay phim “những người thừa kế đến từ địa cầu”, Antony đang dựa trên ghế nhìn mặt trời, hưởng gió biển thổi tới, cầm kịch bản ở trong tay.
Lúc này, anh ta đột nhiên cảm thấy sống lưng của mình trở nên lạnh lẽo.
“Hắc… hắc xì…” Anh ta tiện tay rút lấy một tờ khăn giấy ở cái bàn bên cạnh.
Sau khi quay xong, anh ta vô cùng lo lắng bước lên xe, đạp chân ga với vận tốc hai trăm km trên giờ như bão tố mà chạy đến phía dưới căn nhà, tọa lạc ở ngoại ô thành phố kết hợp với ven con đường nhỏ.
“Cốc cốc cốc…” Sức lực gõ cửa mạnh đến nỗi ngay cả ngói ở trên đỉnh đầu cũng rung động mà rơi xuống.
Hai phút sau.
“Ken két…” Cánh cửa mở ra.
Anh ta nhìn thấy người này thì giận đến nỗi không có chỗ để bùng phát.
Đưa tay ra dùng sức lắc lư người đang đánh răng ở trước mặt: “Tác giả à, ai kêu gài bẫy tôi như vậy chứ, tôi có thể dạy Dương Dương như vậy được ư, tôi muốn đòi một lời giải thích…”
Tác giả nhổ bọt kem đánh răng ở trong miệng ra, cười hì hì nói: “Bớt giận bớt giận, điều này không có nghĩa là hai chú cháu thân thiết với nhau à.”
Nói xong, quay đầu nhìn cửa của mình, sau đó nhẹ nhàng lung lay hai lần, rắc một tiếng liền rớt xuống.
“Cậu ba Bắc Minh à, tôi đã trả lời xong câu hỏi của cậu rồi, vậy thì… có phải là cậu cũng nên giải quyết vấn đề này của tôi một chút hay không hả, cậu xem lúc nãy cậu vừa mới làm cho cửa của tôi…”
Nói xong thì tác giả thuận tay lấy ra một tờ chi phí từ trong túi âu phục của Bắc Minh Đông, sau khi viết mấy nét thì đưa cho Bắc Minh Đông: “Thật ngại quá, cậu chỉ cần ký tên xong là được rồi.”
Bắc Minh Đông nhận lấy nhìn thử, sắc mặt xanh mét: “Cái gì chứ, ba mươi triệu à, cái này không phải chỉ là cánh cửa sắt dùng để chống trộm thôi sao, nhiều lắm thì cũng chỉ có một triệu rưỡi thôi, đây là đang lừa đảo đó!”