Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1100
Chương 1100
Lúc đó, cô còn tưởng có thể thẳng thắn đối diện với anh.
Lúc đó, cô giương nanh múa vuốt như một chiến binh vậy, muốn cắn chết nhà tư bản hút máu người này.
“Mẹ, rõ ràng trông ba có vẻ rất đáng ghét, nhưng lại làm người khác không nhịn được yêu thích ba đúng không ạ?” Trình Trình chớp đôi mắt xán lạn.
“…” Cố Tịch Dao đừng động tác mũ bánh kem, rồi cụp mắt nhìn cậu bé ngồi bên cạnh mình: “Đúng vậy.”
Cô không muốn lừa dối con trai nên cho cậu bé một đáp án chắc chắn.
“Con cũng thích ba…” Đôi mắt trong suốt của Trình Trình tỏa ra ánh sáng trong trẻo, rồi trở nên ảm đạm ngay: “Mặc dù ba không thích con…”
Vẻ mặt cô đơn này của Trình Trình đã làm Cố Tịch Dao đau lòng.
Cố Tịch Dao đặt muỗng xuống, rồi vươn tay ôm cơ thể nhỏ bé của con trai vào lòng.
Cô cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu con trai.
Ngón tay mảnh khảnh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt trắng mịn của con trai: “Cục cưng, con biết không… ba con không phải không thích con, có lẽ là do ba con không biết cách thể hiện sự yêu thích của mình dành cho con thôi. Dù gì con cũng là con trai ba con, con hãy cho ba con chút thời gian, để ba con đối xử tốt với con được không?”
Cô cũng biết chút ít về bóng ma thuở nhỏ của Bắc Minh Quân.
Cho dù giữa bọn họ xảy ra rất nhiều chuyện không vui, nhưng cô vẫn thông cảm cho anh.
Cô đoán, có lẽ anh cần phải tốn nhiều thời gian, mới từ từ học được cách chung sống, và đối mặt thế nào với con cái.
Trong ba đứa con, thời gian Trình Trình chung sống với Bắc Minh Quân là lâu nhất, nên cậu bé cũng là người có tình cảm sâu đậm nhất.
“Vậy mẹ cũng có thể cho ba chút thời gian được không ạ?” Trình Trình tựa vào ngực cô, bỗng ngẩng đầu lên rồi hỏi.
“Tại sao?” Cô nhíu mày.
“Mẹ cho ba chút thời gian, để khi nào ba quay đầu lại sẽ nhận ra điểm tốt của mẹ…” Trong đôi mắt trong sáng của Trình Trình phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao.
Nhưng Trình Trình đâu biết rằng, ba cậu bé đã quyết tâm muốn kết hôn Phỉ Nhi
Cậu bé luôn nhớ kỹ lời ba đã nói mình tối hôm đó: [Trình, con phải nhớ kỹ, sau này con lớn lên, nếu con không yêu cô gái đó thì con không được cưới cô ấy.]
Cậu bé hỏi ngược lại [Tại sao ạ?]
Nhưng không ngờ ba lại nói: [Bởi vì ba không làm được nên hy vọng con làm được!]
Cố Tịch Dao hơi kiềm chế lại cảm xúc.
Trong mắt Trình Trình thoáng qua tia gấp gáp, khẽ nhíu mày nói: “Mẹ, con nói thật đó, xin mẹ hãy cho ba chút thời gian…”
“Trình Trình…” Cô thở dài, càng ôm chặt cậu bé hơn: “Vấn đề ở đây không phải là mẹ có cho ba thời gian hay không, mà là giữa ba và mẹ luôn đứng trên hai đường thẳng song song… Con hiểu không?”
Nên mặc kệ cô cho anh bao nhiêu thời gian, cho dù Bắc Minh Quân có quay đầu lại đi chăng nữa, thì tầm mắt giữa hai người cũng không bao giờ bắt gặp nhau.
“Con không hiểu!” Trình Trình vùi đầu vào trong vạt áo của mẹ, cố nén giọng mũi, cuối cùng không nhịn được bật thốt: “Ba thật sự không muốn cưới dì Phỉ Nhi, ba cũng không yêu dì ấy…”