Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1091
Chương 1091
Bọn họ nhìn chằm chằm bàn tay thon dài của Bắc Minh Quân đang kẹp điếu xì gà, dụi tới dụi lui trên mu bàn tay của vị lãnh đạo cấp cao kia.
Không khác gì hành động dập tắt thuốc lá trong gạt tàn!
Chỉ là… Đó là tay người!
Sợ rằng sẽ cháy ra một lỗ nhỏ…
Máu đỏ truyền ra, nhìn mà phát hoảng.
Không ai nghĩ rằng dưới gương mặt tuấn tú và đẹp trai kia của chủ tịch lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy…
Nhưng mặc cho vị lãnh đạo cấp cao kia có gào khóc thế nào thì cũng không có ai dám lên tiếng.
“Chủ, chủ tịch…xin lỗi… xin lỗi…”
Vị lãnh đạo cấp cao kia kêu khóc thảm thiết như sói tru chó gào, anh ta quỳ xuống trước mặt Bắc Minh Quân: “Chính là cậu cả Bắc Minh đã yêu cầu tôi làm việc này…Chủ tịch… chính là cậu cả Bắc Minh đã yêu cầu tôi làm như vậy…”
Lúc này ngón tay kẹp tàn thuốc của Bắc Minh Quân mới thả lỏng ra.
“Thật không?” Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng trong mắt lại lóe lên một tia khinh thường.
“Chủ tịch, thật xin lỗi vì đã phụ công bồi dưỡng của anh! Tôi thật có lỗi với anh…” Vị lãnh đạo cấp cao bị dọa sợ thiếu điều dập đầu tạ tội: “Tôi không phải là người… Tôi hổ thẹn với sự bồi dưỡng bao nhiêu năm của chủ tịch, tôi không phải là người…Bốp! Bốp!… ”
Vị lãnh đạo cấp cao kia liên tục tát vào mặt mình.
Nhưng điều đó chỉ khiến Bắc Minh Quân chế nhạo. Anh giơ tay lên và ném tàn thuốc đã tắt vào gạt tàn trên bàn họp.
Động tác cực kỳ tao nhã như thể cảnh tàn nhẫn đốt người bằng điếu thuốc vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi!
Mọi người tái mặt, ai cũng còn sợ hãi về hình ảnh tàn thuốc vừa rồi!
“Cậu cả Bắc Minh?” Bắc Minh Quân lạnh lùng quát lên.
Tiếp đó anh quay trở lại chỗ ngồi chính của bàn họp, đầu ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn bằng gỗ sồi, phát ra tiếng kêu cộp cộp! “Trong Bắc Minh thị, đến bây giờ vẫn còn dư nghiệt của anh ta sao?”
Âm thanh này nghe nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng lạnh lùng và khát máu.
“…” Vị lãnh đạo cấp cao quỳ trên mặt đất khóc lóc, lắp bắp, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói: “Ồ… Chủ tịch …Anh có điều không biết, hai năm trước, anh đã đá cả nhà cậu cả Bắc Minh ra khỏi Bắc Minh thị, phỏng chừng bọn họ không cam lòng…thế là đến tìm tôi…Chủ tịch, xin anh hãy tin tưởng tấm lòng trung thành tuyệt đối của tôi dành cho anh. Nếu không phải bọn họ dùng đứa con gái đang học ở Cannada ra uy hiếp tôi, thì tôi…chắc chắn không dám phản bội anh đâu…”
“Xì!” Bắc Minh Quân cười khẩy, con ngươi như đóng băng.
Từ đầu đến cuối Hình Uy lặng lẽ đứng trong góc phòng họp, là người làm và là vệ sĩ trung thành nhất của Bắc Minh Quân, anh ta không bao giờ can thiệp vào công việc của chủ nhân nhưng anh ta không bao giờ cho phép bất cứ ai chống đối lại chủ nhân!
Đúng lúc này, bên ngoài phòng họp vang lên tiếng ầm ĩ.
Mọi người còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên “ầm” một tiếng, cửa phòng họp đang đóng chặt bị người khác đẩy ra, xông vào.
“Xin lỗi, anh, các người không thể đi vào!” Hai nhân viên bảo vệ ngăn ở bên ngoài.
Nhưng không thể nào ngăn được một nhóm năm người phá cửa mà vào!
Ngay lập tức một khuôn mặt điển trai của một người đàn ông dẫn đầu xông vào. Đi theo sau anh ta là bốn người đàn ông đeo kính râm.