Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1067
Chương 1067
Rốt cục, cô tìm thấy nó dưới đống quần áo lộn xộn trên mặt đất, sau khi tìm được điện thoại, cô nhìn lướt qua cái tên trên màn hình, giật mình.
My JJ- Cửu Cửu của tôi.
Cô quay thân thể trần chuồng, đưa lưng về phía anh, chột dạ nhận điện thoại, cố ý lớn tiếng nói: “A lô?”
“Hu hu, mẹ…” Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói mềm mại của cục cưng: “Cửu Cửu nhớ mẹ, khi nào mẹ mới đến đón Cửu Cửu, hưc, hưc…”
Nghe thấy âm thanh non nớt mềm mại của con bé, lòng Cố Tịch Dao mềm nhũn.
Nhưng cô lại cảm thấy lạnh sống lưng, tên khốn Bắc Minh Quân này vẫn đang ở bên cạnh, cô có thể cảm thấy anh vẫn đang nhìn cô chằm chằm, nói gì cũng không thể để anh phát hiện ra sự tồn tại của Cửu Cửu
Cô sẽ không thể chịu được nỗi đau bị anh đoạt mất con nữa.
Cô nắm chặt điện thoại, nhanh chóng nói: “Ừ, xin lỗi nhé, bây giờ tôi còn có chuyện, cậu chờ một chút… lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu…”
Tạch, cúp máy.
Sợ con bé chưa từ bỏ ý định gọi tới, cô vội vàng tắt máy.
Nhưng cô vừa quay người, đã bị gương mặt đột ngột phóng đại trước mắt làm cho giật mình.
“Á! Anh đáng ghét, ở sau lưng người ta mà không lên tiếng, hù chết người ta rồi.”
Chẳng biết Bắc Minh Quân đã đứng ở bên giường từ lúc nào, dáng người với tỉ lệ vàng hoàn mỹ hoàn toàn lộ ra trước mắt cô.
Càng quan trọng hơn là, anh còn chẳng thèm mặc quần áo.
Anh nhếch cặp lông mày lưỡi mác, liếc nhìn cô: “Em không chột dạ sao lại sợ hãi như vậy, vừa nãy là ai gọi tới?”
Đôi mắt xinh đẹp của cô đảo một chút, thuận miệng nói dối: “À, là Chi Lâm gọi tới.”
“Vân Chi Lâm?” Rõ ràng, anh không tin đáp án này.
“Hừ! anh nhìn em vậy là có ý gì, em không phải cấp dưới của anh, chẳng lẽ anh còn định quản ai gọi điện đến cho em sao?” Cô hất hàm, không vui quay người, che giấu đi vẻ chột dạ của mình.
Cô cúi người, bắt đầu nhặt quần áo lộn xộn trên mặt lên, vừa nghĩ vừa nói: “Còn nói ở bên anh sáu ngày nữa, em thấy có sáu giây em cũng không thể nữa…”
Câu nói này như cây kim, đâm vào tim Bắc Minh Quân đau nhói.
Anh vô thức nhăn ấn đường, thái độ cứng rắn lúc này mới hơi trầm tĩnh lại.
Đến lúc này anh vẫn không xóa được cơn ác mộng về việc Vân Chi Lâm dắt cô đi Ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn đó.
Dù anh có nắm chắc Vân Chi Lâm không thể cưới được cô thì cũng không có nghĩa anh không để ý.
Chết tiệt, anh rất để ý đấy.
Đồng thời anh để ý đến mức hận không thể bóp chết người phụ nữ không tim không phổi này.
Nhưng sáu ngày trong miệng cô như đạp trúng nỗi đau của anh, khiến anh bừng tỉnh từ trong cơn ghen.
“Không phải anh muốn quản em.” Giọng anh chậm lại, thở dài thườn thượt, đi đến phía sau cô.
“…” Cố Tịch Dao vừa nhặt quần áo lên, đột nhiên một đôi tay vòng lấy cô.