Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1065
Chương 1065
“Đúng, anh biết hết” Anh thở dài một tiếng: “Dù tuần này anh không ở thành phố S, nhưng anh vẫn nắm rõ nhất cử nhất động của em. Đương nhiên, việc em suốt ngày dính lấy tên Vân Chi Lâm đó càng khiến anh lo lắng hơn.”
Khi nói đến câu cuối, giọng anh hơi chua chua.
“Anh phái người theo dõi em sao?” Giọng Cố Tịch Dao có vẻ khó tin, rõ ràng, trọng điểm của cô và anh khác nhau.
Anh hơi nhíu mày: “Ừ, em đừng nói theo dõi khó nghe như vậy, anh phải đảm bảo an toàn cho em.”
“Bắc Minh Quân, tại sao anh có thể làm như vậy?” Cô cắn môi, cảm thấy tức giận đồng thời cũng bất giác cảm thấy sợ hãi. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Ngộ nhỡ anh cũng phái người theo dõi Tiểu Cửu Cửu thì làm thế nào?
“Vậy em hãy theo anh về thành phố A, anh đảm bảo sẽ không phái người theo dõi em nữa.” Anh đã đoán cô sẽ có phản ứng như vậy, trên thực tế, nếu không phải sau khi ra tù, Đường Thiên Trạch liên tiếp gây sự thì anh cũng sẽ không ra hạ sách này.
Dù anh tỏ vẻ không quan tâm cô, nhưng thực tế vẫn không yên lòng về cô, sợ Đường Thiên Trạch sẽ gây sự với cô.
Nhưng trải qua tối hôm qua, anh vẫn đánh giá thấp sự thù hận của Đường Thiên Trạch.
Cô trừng mắt liếc anh một cái: “Không cần theo anh, em cũng sẽ về thành phố A, dù sao bọn nhỏ vẫn đang chờ em trở về. Nhưng em không yên tâm về mẹ em… Em cảm thấy tai nạn xe xảy ra với bà ấy không bình thường, em lo lắng có người cố ý hại bà ấy.”
“Vậy càng phải rời khỏi nơi này, đưa bà ấy đến nơi an toàn dưỡng thương, mời bác sĩ giỏi nhất nước Mỹ để điều trị cho bà ấy.”
“…” Cố Tịch Dao hơi trầm mặc, cô cảm thấy anh nói không phải không có lý.
Nếu ở thành phố S thực sự có người muốn hại mẹ, vậy thì đưa bà về thành phố A trước tốt hơn: “Nhưng em không muốn nhận sự bố thí của anh, em muốn tự chăm sóc bà ấy.”
Giữa bọn họ chỉ còn sáu ngày, sau đó hai người sẽ chia đôi ngả, cô không muốn vì mẹ mà thiếu nợ ân tình của anh nữa.
“…” Anh thở dài, giọng nói trầm xuống: “Sáu ngày, Dao Nhi, anh chỉ muốn em dành trọn cho anh sáu ngày, khó lắm sao?”
Cô bị ưu thương bất ngờ của anh làm cho hoảng sợ.
Lúc này, cô mới phát giác anh có chút không đúng.
Cánh tay đầy vết thương, vết bẩn, thậm chí anh còn chưa kịp rửa sạch sẽ một chút, đã điên cuồng với cô.
Điều này rõ ràng không phải tác phong của một người cuồng sạch sẽ như anh.
“Bắc Minh Quân, anh… rốt cuộc anh làm sao thế?”
“Gọi anh ông xã.” Anh bĩu môi, tỏ vẻ khó chịu.
“Gọi vậy thú vị sao?” Cô bĩu môi: “Ấu trĩ!”
“Ấu trĩ chỗ nào chứ?” Anh không quan tâm ôm chặt lấy cô: “Chỉ muốn nghe em gọi.”
Cô hoài nghi nhìn anh chằm chằm: “Hừ, Bắc Minh Quân, có phải dây thần kinh nào của anh bị cháy hỏng rồi hay không?”
Cô chỉ thấy anh nhíu mày, không vui lẩm bẩm: “Bị cháy hỏng rồi, nhưng không phải đầu óc, mà là gốc rễ, là chỗ sinh con.”