Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1048



Chương 1048

Bắc Minh Quân không ngờ thứ mà Đường Thiên Trạch yêu cầu anh đào ra lại là một thứ kinh dị bực này!

Bỗng nhiên một ý nghĩ kinh sợ chợt lóe lên trong đầu anh!

Anh không tin nên đến gần chỗ có nguồn sáng để nhìn cho rõ hơn…

Đôi tay này…

“Híc…” Bắc Minh Quân hít sâu một hơi.

Con ngươi sáng như mắt chim ưng toát ra ánh sáng đáng sợ!

Khuôn mặt u ám có biểu cảm còn đáng sợ hơn cái chết!

Di động lại vang lên.

Ngón tay anh siết chặt cái hộp đựng phần còn lại của đôi tay đã bị cụt, vừa bắt máy, giọng nói điên cuồng của Đường Thiên Trạch liền vang lên.

“Tính thời gian, có lẽ mày đã đào được thứ đó ra rồi phải không? Cậu hai Bắc Minh, mày cảm thấy thế nào khi nhìn thấy chiếc hộp này? Sao à? Tao đoán thứ đó được bảo quản không tệ nhỉ? Da cũng không bị thối rữa à? Chắc không phải mày nghĩ đây là đôi tay đồ chơi đấy chứ? Ha ha…”

Bắc Minh Quân hơi híp mắt, trên mắt lóe lên ánh sáng rét lạnh: “Đường Thiên Trạch, tao không có thời gian để chơi những trò biến thái với mày!”

“Biến thái sao?” Đường Thiên Trạch lớn tiếng chế nhạo, trong giọng nói trầm đục kia lộ ra lệ khí khiếp người: “Biến thái? Chỉ là một phần tay chân bị cắt cụt bỏ đi, bị ngâm trong formalin hơn hai mươi năm mà thôi. Như vậy mà được gọi là biến thái sao? Ha ha ha… ”

Ngay sau đó, Đường Thiên Trạch lại cười điên cuồng ở bên kia điện thoại, khiến người khác không rét mà run!

Sau khi cười một hơi, anh ta tiếp tục rống lên: “Bắc Minh Quân, năm đó là chính tay ai đã đưa tao lên con đường không có lối về này? Tao nhớ rất rõ ràng!”

Bỗng nhiên, Bắc Minh Quân im lặng.

Dưới bầu trời đêm, trong rừng cây u ám, từng đợt gió lạnh thổi qua đáng sợ tựa tiếng ma khóc sói tru!

Chỉ là bàn tay to dính đầy bùn đất của anh khẽ run lên!

Chuyện cũ đã qua hai mươi năm, hết cảnh tượng này đến cảnh tượng khác xẹt qua trong đầu Bắc Minh Quân.

Trên khuôn mặt dữ tợn của anh, lóe lên ánh sáng sắc bén như dao!

Bắc Minh Quân nghiến răng, đôi mắt dài và hẹp toát ra hơi lạnh. Anh cố gắng hết sức tỏ ra bình tĩnh, trầm giọng nói: “Đường Thiên Trạch, tao đã đào xong rồi, nếu mày muốn trả thù thì cứ nhắm vào tao, cũng mong mày hãy nhớ lời hứa của mày!”

“Hứa à?” Giọng Đường Thiên Trạch đột nhiên đanh lại, anh ta mỉa mai châm chọc: “Ha ha, suýt chút nữa tao đã quên mất, mục đích chuyến đi lần này của cậu hai Bắc Minh đều là vì sợ tao tổn thương người mày yêu… Hà, người mày yêu? Một con quỷ máu lạnh như mày mà cũng biết yêu sao? Năm đó lúc Phỉ Nhi bị chôn vùi trong biển lửa, sao tao không nhìn thấy mày bị mất không chế một giây phút nào? Nhưng sau mười hai năm, Bắc Minh Quân mày lại vì người phụ nữ họ Mạc mà hạ mình nửa đêm canh ba chạy tới rừng cây quỷ quái này để đào mộ. Chặc, chặc, hôm nay tao quả thật đã mở rộng tầm mắt mà!”

Khi nhắc đến người phụ nữ họ Cố kia, trái tim Bắc Minh Quân như thắt lại!

Anh vốn tưởng rằng trong một tuần này, anh làm ngơ với Cố Tịch Dao, bỏ cô một mình ở thành phố S sẽ khiến Đường Thiên Trạch giảm bớt cảnh giác, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc kẻ điên cuồng này đã tìm ra được điểm yếu của mình!

Đáng chết!

Chương trước Chương tiếp
Loading...