Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1032
Chương 1032
“He he, không ạ…” Dương Dương tinh nghịch chạy xa vài mét, lại chỉ vào một con cá có hình dạng kỳ quái hô lên: “Ôi trời, lão ba chim chết… con này quá giống ba nè, ha ha ha…”
Bắc Minh Quân đến gần nhìn xem, khuôn mặt anh tuấn lập tức tối sầm lại.
Trình Trình mở to hai mắt nhìn, thấy một con cá lười biếng trôi lơ lửng trong bể kính.
Đó là một con cá giọt nước.
Nghe nói đây là “con cá có biểu cảm đau buồn nhất trên thế giới”.
Bởi vì có một gương mặt rất buồn cười, hai đôi mắt cá chết vô tội, một cái đầu tròn, mũi to, miệng thì nhếch xuống dưới rộng ngoác… nhìn giống như ai đó đang khóc lóc thảm thiết vậy.
Tóm lại, nó là loại động vật xấu xí nhất trên đời, Dương Dương không kiêng dè so sánh với lão ba chim chết của mình một phen.
“Wow, mọi người mau nhìn, còn có cả một con cá biết nhả khói lửa này…” Dương Dương ngạc nhiên khi nhìn những con cá có thể phun ra khói xanh…
Bắc Minh Quân trước sau vẫn đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng đi theo sau lưng hai đứa nhỏ.
Anh nhìn Dương Dương nghịch ngợm, Trình Trình an tĩnh, một loại cảm giác tự hào khi được làm ba bỗng sinh ra.
Tuy nói tên nhóc Dương này hầu như không đáng tin cậy, nhưng không thể phủ nhận, Tịch Dao không để chút dấu vết buồn thương nào trên người thằng bé, Dương sống rất hạnh phúc.
Đây vừa hay chính là thứ mà anh thiếu sót nhất.
Trình thì trái lại, đi theo bên cạnh anh mấy năm nay, cũng lây vài thói xấu của anh.
Chỉ là, Trình hiểu chuyện, cũng thường an ủi anh.
“Ba, ba không vui sao?” Trình Trình dè dặt hỏi. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Bắc Minh Quân nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi hơi cong lên: “Con cảm thấy ba không vui à?”
Trình Trình mấp máy môi, vươn cánh tay ôm lấy đôi chân thon dài của anh, dựa đầu nhỏ vào, nhẹ nhàng vỗ về: “Con biết ba không thích tới mấy chỗ như thế này, ba muốn đi nơi nào, chúng con đi với ba được không?”
Trong lòng Bắc Minh Quân run lên, sự quan tâm của Trình Trình làm anh thấy xúc động.
Anh ngồi xổm xuống, ngang bằng chiều cao với con trai, lần đầu tiên dùng lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của cậu bé: “Trình, ba cũng không phải là một người ba tốt, không đáng để con phải lấy lòng từng tí một như vậy đâu.”
“Mẹ nói, giữa ba và con không cần lấy lòng, chỉ cần bỏ ra lòng chân thành là được rồi. Cho nên ba đừng hiểu lầm, không phải con muốn lấy lòng ba, chỉ muốn ba được vui một chút thôi.” Gương mặt của cậu bé ngây thơ trong sáng, làm cho trái tim Bắc Minh Quân mềm nhũn ra.
Anh lập tức nghẹn lời, thở dài một hơi rồi cười. Sống nhiều năm như vậy lại phải để con trai làm cho mình vui vẻ.
“Con cảm thấy ba không vui sao?” Anh khẽ hỏi.
“Vâng.” Trình Trình không do dự gật đầu: “Mặc dù mọi người đều cho rằng ba không có tình người, nhưng trong mắt con, ba chỉ muốn dùng sự lạnh lùng nghiêm khắc bên ngoài là vỏ bọc để che giấu nội tâm không vui thôi… Ba bị ông nội bắt làm những việc ba không thích, cho nên ba mới không vui; ba không thích sự tồn tại của con cho nên mới không vui; ba không thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu, nên ba lại càng không vui…”
“…” Bắc Minh Quân nghẹn lời, có cảm giác chật vật vì bị con trai nhìn thấu.