Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1027
Chương 1027
Ở đây vốn là khe hẹp giữa hai ngôi miếu, nhưng lâu ngày dần có rất nhiều người bày quán sạp ở đây, lại biến nó thành một con phố.
Nơi đây ngoài bán các loại đồ trang trí cầu phúc có liên quan đến phật giáo, cũng bán không thiếu đồ ăn chay.
“Ôi, cậu bạn nhỏ, làm phiền dừng lại một chút đi.”
Dương Dương xoay mặt lại nhìn, thấy một ông già đầu chọc trên gương mặt dính đầy ghét đang ngồi ngay ngắn ở trên một chồng gạch, một tay còn cầm một cái tẩu nhỏ bằng gỗ hút thuốc.
Trên mặt đất bày một tờ giấy vàng bẩn thỉu, bốn góc của tờ giấy được bốn hòn đá đè lên. Trên giấy vẽ những hình lung tung kỳ quái nhưng Dương Dương nhận ra được hai chữ: “Xem bói.”
“Làm gì vậy?” Dương Dương tức giận đáp lại một câu. Lúc này cậu bé đang đói bụng đến mức lòng như lửa đốt, làm gì còn có tâm tư để ý tới người khác?
“Ha ha, không biết cậu bạn nhỏ có hứng thú xem một quẻ không?”
“Đó là cái gì chứ?” Dương Dương sống ở Mỹ từ nhỏ, chưa từng nghe qua chuyện xem bói.
Lão đầu trọc cười ha hả: “Chính là tính tương lai, số phận của cậu sau khi lớn lên, tương lai sẽ lấy vợ thế nào…”
“Vợ?” Dương Dương nghi ngờ liếc mắt nhìn: “Cái đó mà ông cũng tính được ra à?”
“Ha ha, đương nhiên! Con người bắt đầu từ khi sinh ra đã có số phận được định trước. Có câu trong số mạng có thì cuối cùng sẽ có, trong số mạng không cố lại đừng cố miễn cưỡng, tất cả chỉ vì chữ ‘ số mạng’ này, tất cả đều là số mạng cả…”
“…” Dương Dương liếc nhìn lão đầu trọc nhưng lười nghe ông ta nói linh tinh, nhìn chằm chằm vào cái nồi bánh rán được bày bên cạnh lão đầu trọc, bánh rán vàng óng vẫn còn bốc hơi nóng: “Vậy, ông mua cho tôi ăn một cái, tôi lại để cho ông tính!”
“…” Trong mắt lão đầu trọc lóe sáng: “Được!”
Chỉ một lát sau, Dương Dương nhận lấy cái bánh rán còn có chút bỏng tay, ngồi ở trước mặt ông già, đang chuẩn bị ăn.
Lại bị Trình Trình chạy tới kéo sang một bên.
“Oa… Nóng… Chậm một chút, chậm một chút…” Dương Dương vừa dùng một tay bảo vệ cái bánh rán, vừa nói.
Trình Trình liếc nhìn lão đầu trọc kia, nói với Dương Dương: “Em cẩn thận một chút được không? Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, đó căn bản là một lão thầy bói lừa đảo thôi!”
Dương Dương ngược lại không để tâm, lắc cái bánh rán trong tay: “Em ăn chắc bữa cơm miễn phí này rồi. Lại không phải chỉ nghe lão già kia nói linh tinh một hồi thôi sao, chẳng mất gì.”
“Làm gì có thầy bói nào không cần tiền, còn đưa bánh rán cho em ăn chứ?” Trình Trình liếc nhìn lão đầu trọc đầy cảnh giác.
Lão đầu trọc hơi híp mắt lại, nhìn hai anh em song sinh trước mắt mình. Ông ta vất vả lắm mới khiến cho con cá cắn câu, không thể bị quấy nhiễu làm thất bại được!
Vì vậy, ông ta hắng giọng một cái, gõ sạch tẩu hút thuốc trên mặt đất rồi gài trên lưng.
Sau đó ông ta nhắm mắt lại, bấm ngón tay hồi lâu trông cũng ra dáng lắm, sau đó đột nhiên mở to hai mắt nhìn Trình Trình và Dương Dương: “Tôi tính ra rồi, năm nay hai cháu bảy tuổi, cho dù cùng một mẹ sinh ra nhưng một đưa sống trong nghèo khó, một đứa khác lại sống trong giàu sang.”
“Oa!” Dương Dương tặc lưỡi, có phần kinh ngạc, không ngờ lão đầu trọc lại tính đúng rồi.