Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai
Chương 1008
Chương 1008
“Nếu đã tới rồi thì cứ ở với tớ đi. Yên tâm, tớ sẽ không để cho Hình Uy quấy rầy cậu đâu.” Cố Tịch Dao mỉm cười rồi trừng mắt với Bắc Minh Quân. Cũng tốt, Lạc Kiều tới rồi, người đàn ông này lại không có lý do gì chiếm giường của cô mỗi ngày không tha.
“Thật à, cũng được…”
“Không được!” Quả nhiên, vẻ mặt Quân gia cực khó coi, rất soái mà móc ví rút ra một tập tiền giá trị lớn, đưa cho Lạc Kiều, nói với vẻ ghét bỏ: “Tôi không quan tâm cô đi tàu cao tốc, ngồi máy bay hay đi ca-nô, có thể lăn được bao xa thì lăn!”
“Này! Họ Bắc Minh kia, anh xem tôi là ăn mày à!” Lạc Kiều tức giận đến mức nhảy cẫng lên.
“Cô lăn hay không?” Quân gia khẽ híp mắt lại, ánh mắt rét lạnh.
“Kiều Kiều, không thể khuất phục trước quyền lực!” Cố Tịch Dao vội vàng tiếp lời.
Đôi mắt Trình Trình mở to, vẻ mặt ngoan ngoãn ‘con đang nhìn nhưng không nói lời nào’.
“Được! Tịch Dao tớ đồng ý với…” Chữ cậu còn chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói của Lạc Kiều đã bị Bắc Minh Quân cắt ngang –
“Hình Uy gọi điện thoại tới cho tôi, tôi đếm ba tiếng, nếu cô ở lại, tôi cũng chỉ đành bảo Hình Uy lại chăm sóc hầu hạ cô… Một… Hai…”
Lạc Kiều nắm chặt số tiền mặt, hàm răng cắn chặt, do dự không quyết. Đồ ngốc Bắc Minh thật đáng chết này, thảo nào Tịch Dao bị anh ta ăn chặt, bỉ ổi vô sỉ hạ lưu!
“Ba… alo, Hình Uy…”
“A a a a…”
Theo một tiếng thét chói tai, Lạc Kiều lấy thế sét đánh không kịp che tai ôm đầu chạy vào trong trạm đường sắt cao tốc…
Cố Tịch Dao nhìn theo bóng lưng Lạc Kiều chạy trốn, không khỏi ngẩn người lẩm bẩm: “Lạc Kiều… tiết tháo con gái của cậu đâu chứ…”
Bắc Minh Quân hừ lạnh một tiếng, xem như Lạc Kiều trốn nhanh đấy.
Cướp phụ nữ với anh à? Cũng không xem thử mình có bao nhiêu trọng lượng.
Anh nói tiếp với Hình Uy ở bên kia điện thoại: “Đến thành phố S, đi thẳng qua khách sạn Thiên Nga Nhỏ, tôi sẽ chờ các cậu ở đó.”
Buổi tối, Hình Uy cuối cùng cũng chở Dương Dương đến khách sạn Thiên Nga Nhỏ.
Dương Dương vừa thấy mẹ thì xông tới giống như con chó săn nhỏ, vài ba bước đã lao vào trong lòng mẹ: “Mẹ ơi mẹ, con rất nhớ mẹ…”
Nhóc thân mật “chụt” vài cái trên mặt Cố Tịch Dao.
Quân gia ở bên cạnh giương mắt nhìn! Má nó, con hôn thì cô vui vẻ như thế, anh hôn vài cái, cô lại cau có mặt mày.
“Mẹ cũng rất nhớ con, cục cưng.” Cố Tịch Dao cười hôn lại vào hai má nhỏ của Dương Dương.
Ánh mắt Dương Dương ranh mãnh, liếc thấy vẻ mặt thâm trầm của Bắc Minh Quân thì chợt nhếch môi: “Hắc, lão ba chim chết…”
Dương Dương ngọ nguậy từ trên người Cố Tịch Dao trượt xuống, leo đến trên người Bắc Minh Quân…
Thần kinh Quân gia căng ra: “Nhóc thối, con muốn làm gì?!”
“Ái chà, thấy con hôn mẹ mà vẻ mặt ba như ăn shit, không phải là ghen đấy chứ?” Dương Dương cười hì hì trề môi, ghé lại gần: “Nào, Dương Dương cũng cho ba một cái…”