Có Thể Uống Một Ly Không - Trang 4
Chương 169: C169: Nhật ký năm tám tuổi của thái tử đại uyên
Editor: Gấu Gầy
Ta tên là Tông Tử Nghêu, năm nay tám tuổi, là Thái tử của Đại Uyên.
Cụ cố của ta là một lão Tướng quân, ta cũng không biết cụ cố tên gì, từ khi ta sinh ra đã gọi cụ cố là cụ cố, người khác gặp cụ cố cũng đều cung kính gọi cụ cố là lão Tướng quân, cho nên ta chưa từng biết tên cụ cố.
Cụ cố rất thích ta, từ nhỏ đã mang ta theo bên cạnh. Tất nhiên, ông cũng nghiêm khắc hơn những người khác rất nhiều.
Mỗi ngày, ta phải thức dậy từ sáng sớm để đọc sách học chữ, sau bữa trưa, ta được nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều còn phải luyện võ, buổi tối thì phải kiểm tra bài vở.
Tuy nhiên, ta rất yêu quý cụ cố, vì vậy cũng không cảm thấy mệt mỏi lắm.
Cụ cố thường xuyên nói rằng, ta là người mà cả phủ chờ đợi đã lâu. Khi nhắc đến phụ vương, cụ cố luôn tỏ vẻ bùn nhão không dựng nên tường, hơn nữa còn nhắc nhở ta tuyệt đối không được học theo thói xấu của người.
Nhưng mà năm nay cụ cố cũng đã già rồi, cộng thêm việc ta cũng đã lên ngôi Thái tử, coi như hưng thịnh gia môn rạng rỡ tổ tông, lão nhân gia vì thế cũng thả lỏng không ít, an hưởng tuổi già.
Chỉ là, thực ra ta rất thích phụ vương.
Bởi vì tất cả mọi người đều muốn ta học hành chăm chỉ, tận tình khuyên bảo nói ta là Thái tử Đại Uyên, phải lấy quốc sự xã tắc làm trọng.
Chỉ có phụ vương, lúc nào cũng chẳng hề để ý nói, con nít phải có dáng vẻ của con nít, nên 'chơi mà học, học mà chơi', đừng tuổi còn nhỏ đã nghiêm mặt như vậy, giống ông cụ non lắm.
Phụ vương thường xuyên len lén dẫn ta trốn học, đi ra ngoại ô hoàng thành xem dế, hoặc đến những quán rượu ngon nhất để ăn điểm tâm. Phụ vương còn kể hồi nhỏ người rất thích trèo lên mái nhà vén ngói bắt chim, thậm chí còn xách đồ bỏ nhà đi bụi, suýt chút nữa đã trở thành đại hiệp, hiện nay giang hồ không có người quả thật là một tổn thất.
À, đúng rồi, phụ vương của ta là Kiến An Vương, tên là Tông Nguyên Vũ.
Nhưng phụ vương quanh năm không ở trong đất phong của mình, mà ngày nào cũng ở trong kinh, nghe nói vì phụ vương đã giao lại tất cả đất phong của mình, hoàng bá long nhan vui mừng đã ban cho phụ vương không ít thần binh lợi khí. Phụ vương rất cao hứng, ngày nào cũng mang theo bảo bối yêu quý nhất của mình là thanh đao Đại Hạ Long Tước, vào cung tìm Hoàng bá luận bàn.
Cũng bởi vì thường xuyên tìm người, mà bị Bắc Ninh Vương bá bá ghét bỏ, nói rằng đã quấy rầy không gian hai người. Nghe nói nhiều lần phụ vương tiến cung, đều là Bắc Ninh Vương ra tay đọ sức, đánh phụ vương kêu la thảm thiết.
Thế nhưng phụ vương không bao giờ tức giận, ngược lại còn hào hứng nói "Không hổ là đệ tử của Quỷ Cốc", nghe nói còn muốn bái sư nữa đấy. Tất nhiên, với trình độ võ công mèo quào ba chân của phụ vương (câu này trích lời của Bắc Ninh Vương bá bá) thì có học ba đời cũng không thể đỡ nổi một chiêu của bá bá.
Nói xong về phụ vương ngốc nghếch của ta rồi, tiếp theo hãy nói về hoàng thúc của ta.
Hoàng bá của ta chính là Bệ hạ, đương kim Hoàng đế Đại Uyên. Là người tốt nhất trong mắt ta! Giống như mặt trăng trên trời, đối với ai cũng tốt.
Bình thường Hoàng bá rất bận, không phải ở Chương cung thì cũng ở tẩm cung, theo lời Bắc Ninh Vương bá bá nói là quốc sự và gia sự đều phải lo, phải thoả mãn nhu cầu s1nh lý của thần tử. Sau đó mỗi lần nói vậy đều bị Hoàng bá đánh một trận, nói là không được dạy hư con nít.
Tất nhiên họ nói gì ta cũng không hiểu.
Cũng chính vì Hoàng bá bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều lần ta đến Chương cung đều nhìn thấy Bắc Ninh Vương bá bá đang nhẹ nhàng đắp chăn cho Hoàng thúc vì quá mệt mỏi khi phê duyệt tấu chương mà ngủ thiếp đi, sau đó lẳng lặng bắt chước chữ viết của Hoàng bá, thức trắng đêm giúp Hoàng bá xử lý công vụ.
Ngay từ khi còn nhỏ, ta đã nghe thấy không ít bậc trưởng bối không giấu được sự lo lắng, nói rằng "một núi không thể có hai hổ".
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, mối quan hệ của Bắc Ninh Vương bá bá và Hoàng bá tốt đến cỡ nào, nói một câu tình cảm keo sơn cũng không quá đáng. Chưa bao giờ đề phòng lẫn nhau, giống như giao phó tấm lưng để dựa vào nhau.
Thật không thể ngờ, phụ vương còn nói bọn họ trước đây từng là kẻ thù không đội trời chung.
Có thể kẻ thù khắp thế gian đều như vậy, chuyện này ta cái hiểu cái không.
Hiện giờ Đại Uyên là quốc gia duy nhất và lớn nhất trên đại hoang, năm nay đã đánh bại được rất nhiều nước chư hầu xung quanh, hàng năm đội ngũ triều cống trùng trùng điệp điệp.
Tiên sinh dạy học đã nói, an ngoại bài nội, an ngoại khó, bài nội càng khó. Tứ hải thanh bình, vạn quốc phục triều không phải là điều mà bất kỳ vị Đế vương nào cũng có thể làm được. Thánh thượng tuyệt đối là bậc quân vương hàng đầu trong các bậc quân vương, đi một bước nhìn năm bước, mỗi một thánh chỉ đều suy tính vô cùng.
Năm nay, Hoàng bá đã đầu tư rất nhiều tài chính vào tàu thuyền, liên kết với Đại vu từ cùng nhau gia cố thân tàu, phái không ít đội tàu đi về phía tây, nghe nói đã tìm thấy một số vùng đất đai màu mỡ.
Quân đội cũng đã từ đại hoang tiến vào Tây Vực, khai thác lãnh thổ Tây Vực, có nhiều phát minh sáng tạo.
Ngoài ra, thống nhất chữ viết, đơn vị đo lường, biên soạn lại luật pháp, bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng, mở rộng hệ thống tuyển chọn nhân tài như thi cử khoa cử bình đẳng giới, ủng hộ sự phát triển của các học phái,....
Thống nhất Trung Nguyên chỉ là một khởi đầu, những việc sau này sẽ ngày càng nhiều hơn. Cho nên công việc chồng chất cũng chỉ có thể ngày càng nhiều, đến nỗi Hoàng bá dù có nội lực thâm hậu, thân thể cường tráng cũng không chịu nổi.
Cũng may còn có Bắc Ninh Vương bá bá và Bùi thừa tướng hỗ trợ.
Nói về Bắc Ninh Vương bá bá, đó lại là một câu chuyện khác.
Thực ra ta có hơi sợ vị bá bá thích mặc áo đỏ này, Bắc Ninh Vương bá bá thường xuyên bắt nạt Hoàng bá, bởi vì mấy lần ta cùng Hoàng bá uống trà, đều thấy dấu đỏ trên cổ Hoàng bá.
Gặp Bùi thửa tướng, ta thuận miệng nhắc một câu, kết quả sắc mặt Bùi thừa tướng bỗng dưng trắng bệch, khó coi dữ lắm.
Sau đó ta không thể uống trà cùng Hoàng bá nữa.
Phụ vương sốt sắng nói rằng việc ta sợ bá bá hết sức bình thường, có sợ cũng không sao, bởi vì Bắc Ninh Vương bá bá vốn là một sát thần, khắp thiên hạ ai mà không sợ, Hung Nô bị người đánh bại không dám xâm phạm, người vừa trấn thủ Hoàng thành, các gia tộc đều ngoan ngoãn như chim cút.
Đúng là vậy đấy.
Ta cũng biết rõ, không chỉ có mình ta sợ Bắc Ninh Vương bá bá. So sánh ra, ta thậm chí đã tốt lắm rồi. Bởi vì Bắc Ninh Vương bá bá đối với ta tương đối hòa nhã, nhiều lần ta còn nhìn thấy Bắc Ninh Vương bá bá ở trong Chương cung ôm Hoàng bá thân mật cắn lỗ tai, nói cái gì mà chờ sau này thằng nhóc trưởng thành có thể xử lý chính sự, thì sẽ sớm truyền ngôi, cùng nhau ngao du thiên hạ.
Đối với điều này, ta bày tỏ: "..."
Vẫn còn lâu lắm, ít nhất cũng phải đợi đến khi ta thành niên, vẫn còn rất nhiều năm.
Trước đó ta phải cố gắng học hỏi võ công tuyệt kỹ của Bắc Ninh Vương bá bá mới được.
Nhân tiện nhắc đến, Bắc Ninh Vương bá bá còn có một danh xưng là Quỷ Cốc Tử, chỉ là người chưa bao giờ dùng danh xưng này để hành tẩu giang hồ, trái lại còn mang tất cả sách trong Quỷ Cốc sung công. Chỉ cần những người xuất thân từ khoa cử đều có tư cách mượn đọc, tạo nên một làn sóng chấn động khắp thiên hạ.
Hoàng bá rất bất lực nói, nếu sư phụ Quỷ Cốc Tử của họ vẫn còn tại thế, phỏng chừng sẽ trói tên đồ đệ này lại đánh cho một trận.
Câu chuyện quá khứ của Hoàng bá và Bắc Ninh Vương bá bá thật sự vô cùng đặc sắc.
Vừa rồi hạ nhân mang điểm tâm cho ta, nhắc nhở ta nên nghỉ ngơi sớm.
Hai ngày nữa là Tế tự đại điển. Hàng năm trong Tế tự đại điển, Hoàng bá đều rất nghiêm túc, luôn bảo ta phải ngoan ngoãn quỳ trước hoàng lăng để cúng rượu.
Hoàng bá nói, Tiên đế là phụ hoàng mà người kính trọng và yêu thương nhất, còn dặn dò ta sau này phải nhớ cung phụng hương khói cho từ đường miếu thờ Tiên đế, tất nhiên, các tổ tiên cũng không thể bỏ sót.
Ta nghĩ, ta chắc chắn sẽ nhớ.
Chỉ là, so với Tiên đế mà ta chưa từng gặp mặt, ta nhất định sẽ xây miếu thờ cho Hoàng bá và Bắc Ninh Vương bá bá.
Được rồi, viết đến đây thôi, không viết tiếp nữa, ta còn phải ngủ sớm để sáng mai dậy sớm luyện kiếm.
Làm Thái tử Đại Uyên thật là khó, ta mới tám tuổi, ta mệt mỏi quá.
—--------