Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 3
11.
Ánh mắt lạnh lùng của ta như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Tạ Thời An. Hắn nắm lấy tay ta, gần như vội vàng mà lên tiếng:
“Vân Khê, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức.”
“Cái viện này là ta cố ý sắp xếp cho nàng, cách xa chính viện.”
“Nếu nàng không thích những nha hoàn và bà tử này, ta sẽ cho bọn họ đi hết.”
“Chúng ta sẽ sống như trước đây, nuôi gà, nuôi vịt, khai khẩn một mảnh vườn rau.”
“Vân Khê, nàng không biết đâu, quãng thời gian sống cùng nàng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ta!”
Đây là lần đầu tiên ta nghe Tạ Thời An nói nhiều đến vậy. Hắn nói rằng hắn chưa từng yêu Diệp Uyển Thanh.
Việc cưới nàng ta chỉ là vì trách nhiệm với nhà họ Tạ, là để hiếu thảo với cha mẹ, hoàn toàn không phải vì bản thân.Hắn nói ta là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn còn nói, bản thân thích đọc sách, nhưng không thích khoa cử, càng không muốn vào triều làm quan.
Điều khiến hắn ngưỡng mộ nhất là cuộc sống của những đôi vợ chồng bình dị ở vùng thôn quê dân dã. Ngày ngày làm việc, tối đến nghỉ ngơi, biến cuộc sống thành một bài thơ điền viên mộc mạc.
Mà Diệp Uyển Thanh là thực tế khiến hắn phải chấp nhận. Chỉ có ta mới là lý tưởng sống mà hắn hằng khao khát.
Người đọc sách đúng là tài giỏi thật đấy.
Không hổ danh miệng lưỡi của họ còn sắc bén hơn cả đao kiếm. Không chỉ có thể giet người, mà còn có thể khắc sâu vào tâm can.
Không biết nếu Diệp Uyển Thanh nghe được những lời này, nàng ta sẽ cảm thấy như thế nào?
“Tạ Thời An, ngươi thực sự muốn để ta sống ở đây sao?”
Mắt hắn sáng lên, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên.
“Vân Khê, nàng tha thứ cho ta rồi đúng không!”
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt...”
Những nữ nhân nuôi cổ như chúng ta luôn yêu ghét rõ ràng. Yêu thì muốn người ta sống, ghét thì muốn người ta chet.
Điều chúng ta không bao giờ tha thứ, chính là sự dối trá và phản bội.
Tạ Thời An, ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận thôi.
12.
Tạ Thời An ôm chặt ta vào lòng, thỏa mãn thở dài một tiếng:
“Vân Khê, có nàng rồi, ta chẳng cầu mong gì hơn nữa.”
Ta đặt tay lên ngực hắn.
“Vậy chàng có nguyện ý dâng trọn trái tim mình cho ta không?”
Trong các loại cổ, có một loại gọi là phệ tâm cổ.
Loại cổ này có hình dạng như sợi tơ, có thể bò dọc theo da người vào sâu bên trong cơ thể, tiến thẳng đến tim. Sau đó, nó làm tổ và đẻ trứng ngay trên tim, lấy máu thịt của tim làm thức ăn nuôi dưỡng.
Khi cổ lớn dần, người bị trúng cổ sẽ phải chịu đựng nỗi đau như bị gặm nhấm từng ngày, cho đến khi tim bị ăn đến mục ruỗng.
Tạ Thời An bật cười trầm thấp, lồng ngực khẽ rung:
“Cô nương ngốc, trái tim này, ta đã sớm trao cho nàng rồi.”
Hôm nay hắn còn đặc biệt xông hương, một mùi hương nhẹ nhàng, lạnh lẽo tràn ngập trong khoang mũi. Nó giống như ngọn núi phủ đầy tuyết vào ngày đông, hoặc hàng thông vào buổi sáng sớm.
Tạ Thời An, tuy là người đọc sách nhưng lại có học võ vài năm. Thân hình hắn tuy gầy nhưng vẫn vững chãi.
Thật đáng tiếc.
Cả khuôn mặt lẫn cơ thể này đều là những thứ khiến ta yêu thích nhất.
Ta buông tay, vòng qua eo hắn, vùi đầu vào trong lồng ngực người đối diện.
Tạ Thời An, biết làm sao bây giờ?
Ta có chút không nỡ để hắn chet nhanh như vậy.
“Tam gia, tam gia, tam phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
Nha hoàn bên cạnh Diệp Uyển Thanh vội vàng chạy vào, mang theo cơn gió lạnh buốt.
Thấy chúng ta đnag ôm nhau, nàng ta lập tức quỳ phịch xuống đất, không dám ngẩng đầu:
“Tam gia, chứng đau đầu của Tam phu nhân lại tái phát, hiện giờ phu nhân đã ngất xỉu! Xin ngài mau qua xem!”
Tạ Thời An buông ta ra, nhíu mày.
“Phỉ Thuý, sao ngươi càng ngày càng vô lễ như vậy!”
Thì ra nàng ta tên là Phỉ Thuỷ, dáng dấp không tệ đâu.
Ừm, tát người cũng rất đau nữa đấy.
13.
“Tam gia, tam phu nhân đau đến mức ngất đi rồi, xin ngài mau đến xem!”
Tạ Thời An nhìn ta đầy khó xử, hồi lâu mới đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, dịu dàng nói:
“Ở trong phòng ngoan ngoãn chờ ta, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Phỉ Thuý bám sát sau lưng Tạ Thời An, trước khi ra ngoài, còn quay đầu lại, nhếch môi cười đầy khiêu khích với ta.
Bên ngoài gió rất lớn, ta khép cửa lại, ngả người trên chiếc ghế quý phi, cuối cùng cũng có thời gian để quan sát kỹ căn phòng này. Đúng là xa hoa lộng lẫy, tốt hơn căn nhà nhỏ nơi thôn quê của ta gấp trăm lần. Chỉ là, căn phòng quá lớn, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô độc.
Ta đặt tay lên ngực, cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng hệt như căn phòng này.
Tại sao đàn ông lúc nào cũng thích lừa gạt người khác?
“Di nương, ta mang cơm tới cho ngài đây.”
Nỗi buồn trong ta không kéo dài quá lâu.
Một nha hoàn có đôi mắt như hồ ly cầm hộp cơm bước vào.
Tiểu nha hoàn tên là Đậu Khấu, nói rằng từ nay về sau sẽ là nha hoàn thân cận của ta. Trong khi đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn, Đậu Khấu khéo léo quan sát ta.
Một đĩa dưa muối, một bát cháo kê, thêm một cái bánh ngô màu vàng nâu. Cái bánh ngô còn in hằn dấu răng của ai đó, không biết là vừa giành được từ miệng người nào.
Thấy ta nhìn chằm chằm vào đĩa dưa muối lại không nói lời nào, Đậu Khấu cười tươi giải thích:
“Tam phu nhân là người nhân từ, sợ di nương ăn ngay thịt cá sẽ đau bụng, nên đặc biệt chuẩn bị món ăn thanh đạm để di nương thích nghi dần trong vài ngày, tránh bị khó tiêu.”
“Tam phu nhân thật là người có lòng Bồ Tát, trên đời này chẳng còn người nào tốt hơn phu nhân nữa đâu.”
“Đúng rồi, nghe nói chứng đau đầu của Tam phu nhân tái phát, Tam gia lo đến mức sốt ruột không chịu nổi, hiện đang ở chính viện đích thân bón thuốc cho nàng.”
Các nha hoàn trong Tạ phủ đều là những người rất giỏi ăn nói. Nhưng ta lại quen với sự yên tĩnh, không thích quá mức ồn ào. Thấy ta cúi đầu không nói, Đậu Khấu có chút không hài lòng:
“Di nương, dựa theo quy củ, sáng mai ngài phải đến kính trà Tam phu nhân nữa đấy.”
“Di nương xuất thân bần nông, chắc chắn không biết lễ nghi.”
“Di nương yên tâm, đêm nay ta sẽ dạy kỹ cho ngài.”
“Khi nào học xong nghi thức dâng trà, chúng ta mới được đi ngủ.”
14.
Đậu Khấu ngồi bên cạnh khoảng một khắc, sau đó đứng dậy dọn hết thức ăn trên bàn. Lát sau, nàng ra ngoài hô lớn một tiếng, lập tức có hai bà tử khỏe mạnh, dáng người vạm vỡ bước vào.
Một người tay cầm roi, người kia bưng một hộp gỗ.
Trong hộp là một hàng kim bạc lấp lánh ánh sáng lạnh.
"Di nương, bắt đầu thôi."
Đậu Khấu có vẻ phấn khích, hai bà tử kia cũng háo hức không kém.
Ta sờ hai con cổ trùng còn sót lại trên người, không kìm được mà thở dài. Thôi vậy, anh hùng không chịu thiệt trước mắt.
Đêm đó, ta bị Đậu Khấu và mấy người kia hành hạ đến mệt nhoài. Phải đội chén nước để tập đi đứng, tập quỳ. Mỗi khi ta không phối hợp, bà tử lại lấy kim đâm vào ngón tay ta.
Ta nín nhịn cơn giận, gắng gượng chịu đựng cùng họ suốt cả một đêm. Đến khi hai bà tử sức cùng lực kiệt, đứng đó mà ngủ gật, Đậu Khấu cũng dựa cằm lên tay, ngồi trên ghế gật gù, suýt nữa ngã xuống đất.
Thấy sắc mặt ta không được tốt, Đậu Khấu mới khoát tay:
"Được rồi, học tạm như vậy là được. Di nương, mau đi ngủ đi, nhớ dậy vào giờ Mão để đến thỉnh an Tam phu nhân."
Ta nằm sấp trên giường, vừa mệt lại vừa đói, toàn thân nổi lên từng cơn đau nhức, đôi chân như không còn là của chính mình.
Gần như vừa nhắm mắt thì trời đã sáng.
Đậu Khấu đưa đến một bộ váy màu hồng nhạt đứng bên cạnh. Nàng nương theo ánh mắt ta dừng trên chiếc váy, liếc mắt rồi mỉm cười:
"Theo quy tắc, hôm nay là ngày đầu tiên di nương vào phủ, phải đến thỉnh an phu nhân."
"Di nương không biết đấy thôi, tiểu thiếp không được mặc đồ đỏ đâu."
"Ngài là thông phòng, địa vị còn thấp hơn cả tiểu thiếp."
"Cho nên váy của ngài, chỉ được phép hơi có chút sắc đỏ thôi~"
15.
Sống trong đại trạch thật chẳng thú vị gì cả.
Mỗi người đều nói năng kiểu móc máy, ngoài mặt cười nhưng trong lòng chỉ muốn lao vào cắn xé người khác.
Bảo sao Tạ Thời An không thích ở trong phủ.
Ai mà muốn mỗi sáng mở mắt ra đã phải đối mặt với vô số khuôn mặt mang lớp mặt nạ cơ chứ?
Nhưng hắn không thích cũng là việc của hắn, tại sao còn kéo ta đến đây để làm gì?
Động tác chải tóc của Đậu Khấu thực sự chẳng dịu dàng chút nào. Sau khi chải xong, nàng lại bôi bừa phấn son lên mặt ta.
Làn da trắng nõn giờ bị phết một lớp chì dày, cảm giác như mở miệng nói chuyện là phấn sẽ rơi xuống. Môi bị tô đỏ chót, nhìn chẳng khác gì một yêu quái chuyên ăn thịt người.
Nhìn bản thân trang điểm lòe loẹt trong gương, ừm, trông chẳng khác gì mụ tú bà trong thanh lâu cả. Đậu Khấu hài lòng gật đầu, vừa ngáp vừa đỡ lấy tay ta:
"Di nương hãy nhanh lên, đừng để Tam gia và Tam phu nhân phải đợi lâu!"
Lúc này trời còn tờ mờ sáng, bộ váy mà Đậu Khấu chuẩn bị cho ta rất mỏng. Ta đứng dưới hành lang của chính viện, gió thổi qua, cái lạnh như xuyên thấu vào tận xương tủy.
Lạnh thật đấy.
Ánh sáng dần rõ hơn, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh.
Phỉ Thúy vén rèm nhìn thấy ta, hơi giật mình, sau đó chỉ tay vào Đậu Khấu mà nói:
"Nha đầu này đúng là nghịch ngợm."
Đậu Khấu tinh nghịch nháy mắt với nàng ta:
"Tỷ tỷ tốt, mọi chuyện ta đều làm theo lời tỷ căn dặn cả đấy!"
Rèm cửa được vén lên, không khí ấm áp trong phòng làm ta phải nheo mắt. Còn chưa kịp phản ứng, Đậu Khấu đã vội vã đẩy ta vào trong.
Đầu gối bị ai đó thúc một cái, đến khi ta nhận ra thì đã quỳ sụp dưới nền đất.
Ánh mắt lạnh lùng của ta như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Tạ Thời An. Hắn nắm lấy tay ta, gần như vội vàng mà lên tiếng:
“Vân Khê, nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng chịu ấm ức.”
“Cái viện này là ta cố ý sắp xếp cho nàng, cách xa chính viện.”
“Nếu nàng không thích những nha hoàn và bà tử này, ta sẽ cho bọn họ đi hết.”
“Chúng ta sẽ sống như trước đây, nuôi gà, nuôi vịt, khai khẩn một mảnh vườn rau.”
“Vân Khê, nàng không biết đâu, quãng thời gian sống cùng nàng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời ta!”
Đây là lần đầu tiên ta nghe Tạ Thời An nói nhiều đến vậy. Hắn nói rằng hắn chưa từng yêu Diệp Uyển Thanh.
Việc cưới nàng ta chỉ là vì trách nhiệm với nhà họ Tạ, là để hiếu thảo với cha mẹ, hoàn toàn không phải vì bản thân.Hắn nói ta là ánh sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời của hắn.
Hắn còn nói, bản thân thích đọc sách, nhưng không thích khoa cử, càng không muốn vào triều làm quan.
Điều khiến hắn ngưỡng mộ nhất là cuộc sống của những đôi vợ chồng bình dị ở vùng thôn quê dân dã. Ngày ngày làm việc, tối đến nghỉ ngơi, biến cuộc sống thành một bài thơ điền viên mộc mạc.
Mà Diệp Uyển Thanh là thực tế khiến hắn phải chấp nhận. Chỉ có ta mới là lý tưởng sống mà hắn hằng khao khát.
Người đọc sách đúng là tài giỏi thật đấy.
Không hổ danh miệng lưỡi của họ còn sắc bén hơn cả đao kiếm. Không chỉ có thể giet người, mà còn có thể khắc sâu vào tâm can.
Không biết nếu Diệp Uyển Thanh nghe được những lời này, nàng ta sẽ cảm thấy như thế nào?
“Tạ Thời An, ngươi thực sự muốn để ta sống ở đây sao?”
Mắt hắn sáng lên, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên.
“Vân Khê, nàng tha thứ cho ta rồi đúng không!”
“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt...”
Những nữ nhân nuôi cổ như chúng ta luôn yêu ghét rõ ràng. Yêu thì muốn người ta sống, ghét thì muốn người ta chet.
Điều chúng ta không bao giờ tha thứ, chính là sự dối trá và phản bội.
Tạ Thời An, ngươi chắc chắn sẽ phải hối hận thôi.
12.
Tạ Thời An ôm chặt ta vào lòng, thỏa mãn thở dài một tiếng:
“Vân Khê, có nàng rồi, ta chẳng cầu mong gì hơn nữa.”
Ta đặt tay lên ngực hắn.
“Vậy chàng có nguyện ý dâng trọn trái tim mình cho ta không?”
Trong các loại cổ, có một loại gọi là phệ tâm cổ.
Loại cổ này có hình dạng như sợi tơ, có thể bò dọc theo da người vào sâu bên trong cơ thể, tiến thẳng đến tim. Sau đó, nó làm tổ và đẻ trứng ngay trên tim, lấy máu thịt của tim làm thức ăn nuôi dưỡng.
Khi cổ lớn dần, người bị trúng cổ sẽ phải chịu đựng nỗi đau như bị gặm nhấm từng ngày, cho đến khi tim bị ăn đến mục ruỗng.
Tạ Thời An bật cười trầm thấp, lồng ngực khẽ rung:
“Cô nương ngốc, trái tim này, ta đã sớm trao cho nàng rồi.”
Hôm nay hắn còn đặc biệt xông hương, một mùi hương nhẹ nhàng, lạnh lẽo tràn ngập trong khoang mũi. Nó giống như ngọn núi phủ đầy tuyết vào ngày đông, hoặc hàng thông vào buổi sáng sớm.
Tạ Thời An, tuy là người đọc sách nhưng lại có học võ vài năm. Thân hình hắn tuy gầy nhưng vẫn vững chãi.
Thật đáng tiếc.
Cả khuôn mặt lẫn cơ thể này đều là những thứ khiến ta yêu thích nhất.
Ta buông tay, vòng qua eo hắn, vùi đầu vào trong lồng ngực người đối diện.
Tạ Thời An, biết làm sao bây giờ?
Ta có chút không nỡ để hắn chet nhanh như vậy.
“Tam gia, tam gia, tam phu nhân xảy ra chuyện rồi!”
Nha hoàn bên cạnh Diệp Uyển Thanh vội vàng chạy vào, mang theo cơn gió lạnh buốt.
Thấy chúng ta đnag ôm nhau, nàng ta lập tức quỳ phịch xuống đất, không dám ngẩng đầu:
“Tam gia, chứng đau đầu của Tam phu nhân lại tái phát, hiện giờ phu nhân đã ngất xỉu! Xin ngài mau qua xem!”
Tạ Thời An buông ta ra, nhíu mày.
“Phỉ Thuý, sao ngươi càng ngày càng vô lễ như vậy!”
Thì ra nàng ta tên là Phỉ Thuỷ, dáng dấp không tệ đâu.
Ừm, tát người cũng rất đau nữa đấy.
13.
“Tam gia, tam phu nhân đau đến mức ngất đi rồi, xin ngài mau đến xem!”
Tạ Thời An nhìn ta đầy khó xử, hồi lâu mới đưa tay vuốt ve khuôn mặt ta, dịu dàng nói:
“Ở trong phòng ngoan ngoãn chờ ta, ta đi rồi sẽ về ngay.”
Phỉ Thuý bám sát sau lưng Tạ Thời An, trước khi ra ngoài, còn quay đầu lại, nhếch môi cười đầy khiêu khích với ta.
Bên ngoài gió rất lớn, ta khép cửa lại, ngả người trên chiếc ghế quý phi, cuối cùng cũng có thời gian để quan sát kỹ căn phòng này. Đúng là xa hoa lộng lẫy, tốt hơn căn nhà nhỏ nơi thôn quê của ta gấp trăm lần. Chỉ là, căn phòng quá lớn, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo và cô độc.
Ta đặt tay lên ngực, cảm thấy trái tim mình cũng trống rỗng hệt như căn phòng này.
Tại sao đàn ông lúc nào cũng thích lừa gạt người khác?
“Di nương, ta mang cơm tới cho ngài đây.”
Nỗi buồn trong ta không kéo dài quá lâu.
Một nha hoàn có đôi mắt như hồ ly cầm hộp cơm bước vào.
Tiểu nha hoàn tên là Đậu Khấu, nói rằng từ nay về sau sẽ là nha hoàn thân cận của ta. Trong khi đặt từng đĩa đồ ăn lên bàn, Đậu Khấu khéo léo quan sát ta.
Một đĩa dưa muối, một bát cháo kê, thêm một cái bánh ngô màu vàng nâu. Cái bánh ngô còn in hằn dấu răng của ai đó, không biết là vừa giành được từ miệng người nào.
Thấy ta nhìn chằm chằm vào đĩa dưa muối lại không nói lời nào, Đậu Khấu cười tươi giải thích:
“Tam phu nhân là người nhân từ, sợ di nương ăn ngay thịt cá sẽ đau bụng, nên đặc biệt chuẩn bị món ăn thanh đạm để di nương thích nghi dần trong vài ngày, tránh bị khó tiêu.”
“Tam phu nhân thật là người có lòng Bồ Tát, trên đời này chẳng còn người nào tốt hơn phu nhân nữa đâu.”
“Đúng rồi, nghe nói chứng đau đầu của Tam phu nhân tái phát, Tam gia lo đến mức sốt ruột không chịu nổi, hiện đang ở chính viện đích thân bón thuốc cho nàng.”
Các nha hoàn trong Tạ phủ đều là những người rất giỏi ăn nói. Nhưng ta lại quen với sự yên tĩnh, không thích quá mức ồn ào. Thấy ta cúi đầu không nói, Đậu Khấu có chút không hài lòng:
“Di nương, dựa theo quy củ, sáng mai ngài phải đến kính trà Tam phu nhân nữa đấy.”
“Di nương xuất thân bần nông, chắc chắn không biết lễ nghi.”
“Di nương yên tâm, đêm nay ta sẽ dạy kỹ cho ngài.”
“Khi nào học xong nghi thức dâng trà, chúng ta mới được đi ngủ.”
14.
Đậu Khấu ngồi bên cạnh khoảng một khắc, sau đó đứng dậy dọn hết thức ăn trên bàn. Lát sau, nàng ra ngoài hô lớn một tiếng, lập tức có hai bà tử khỏe mạnh, dáng người vạm vỡ bước vào.
Một người tay cầm roi, người kia bưng một hộp gỗ.
Trong hộp là một hàng kim bạc lấp lánh ánh sáng lạnh.
"Di nương, bắt đầu thôi."
Đậu Khấu có vẻ phấn khích, hai bà tử kia cũng háo hức không kém.
Ta sờ hai con cổ trùng còn sót lại trên người, không kìm được mà thở dài. Thôi vậy, anh hùng không chịu thiệt trước mắt.
Đêm đó, ta bị Đậu Khấu và mấy người kia hành hạ đến mệt nhoài. Phải đội chén nước để tập đi đứng, tập quỳ. Mỗi khi ta không phối hợp, bà tử lại lấy kim đâm vào ngón tay ta.
Ta nín nhịn cơn giận, gắng gượng chịu đựng cùng họ suốt cả một đêm. Đến khi hai bà tử sức cùng lực kiệt, đứng đó mà ngủ gật, Đậu Khấu cũng dựa cằm lên tay, ngồi trên ghế gật gù, suýt nữa ngã xuống đất.
Thấy sắc mặt ta không được tốt, Đậu Khấu mới khoát tay:
"Được rồi, học tạm như vậy là được. Di nương, mau đi ngủ đi, nhớ dậy vào giờ Mão để đến thỉnh an Tam phu nhân."
Ta nằm sấp trên giường, vừa mệt lại vừa đói, toàn thân nổi lên từng cơn đau nhức, đôi chân như không còn là của chính mình.
Gần như vừa nhắm mắt thì trời đã sáng.
Đậu Khấu đưa đến một bộ váy màu hồng nhạt đứng bên cạnh. Nàng nương theo ánh mắt ta dừng trên chiếc váy, liếc mắt rồi mỉm cười:
"Theo quy tắc, hôm nay là ngày đầu tiên di nương vào phủ, phải đến thỉnh an phu nhân."
"Di nương không biết đấy thôi, tiểu thiếp không được mặc đồ đỏ đâu."
"Ngài là thông phòng, địa vị còn thấp hơn cả tiểu thiếp."
"Cho nên váy của ngài, chỉ được phép hơi có chút sắc đỏ thôi~"
15.
Sống trong đại trạch thật chẳng thú vị gì cả.
Mỗi người đều nói năng kiểu móc máy, ngoài mặt cười nhưng trong lòng chỉ muốn lao vào cắn xé người khác.
Bảo sao Tạ Thời An không thích ở trong phủ.
Ai mà muốn mỗi sáng mở mắt ra đã phải đối mặt với vô số khuôn mặt mang lớp mặt nạ cơ chứ?
Nhưng hắn không thích cũng là việc của hắn, tại sao còn kéo ta đến đây để làm gì?
Động tác chải tóc của Đậu Khấu thực sự chẳng dịu dàng chút nào. Sau khi chải xong, nàng lại bôi bừa phấn son lên mặt ta.
Làn da trắng nõn giờ bị phết một lớp chì dày, cảm giác như mở miệng nói chuyện là phấn sẽ rơi xuống. Môi bị tô đỏ chót, nhìn chẳng khác gì một yêu quái chuyên ăn thịt người.
Nhìn bản thân trang điểm lòe loẹt trong gương, ừm, trông chẳng khác gì mụ tú bà trong thanh lâu cả. Đậu Khấu hài lòng gật đầu, vừa ngáp vừa đỡ lấy tay ta:
"Di nương hãy nhanh lên, đừng để Tam gia và Tam phu nhân phải đợi lâu!"
Lúc này trời còn tờ mờ sáng, bộ váy mà Đậu Khấu chuẩn bị cho ta rất mỏng. Ta đứng dưới hành lang của chính viện, gió thổi qua, cái lạnh như xuyên thấu vào tận xương tủy.
Lạnh thật đấy.
Ánh sáng dần rõ hơn, cuối cùng trong phòng cũng có động tĩnh.
Phỉ Thúy vén rèm nhìn thấy ta, hơi giật mình, sau đó chỉ tay vào Đậu Khấu mà nói:
"Nha đầu này đúng là nghịch ngợm."
Đậu Khấu tinh nghịch nháy mắt với nàng ta:
"Tỷ tỷ tốt, mọi chuyện ta đều làm theo lời tỷ căn dặn cả đấy!"
Rèm cửa được vén lên, không khí ấm áp trong phòng làm ta phải nheo mắt. Còn chưa kịp phản ứng, Đậu Khấu đã vội vã đẩy ta vào trong.
Đầu gối bị ai đó thúc một cái, đến khi ta nhận ra thì đã quỳ sụp dưới nền đất.