Cổ Mỹ Nhân - Anh Đào Tiểu Tửu
Chương 1
1.
“Có loại cổ nào có thể khiến nữ tử không mang thai không?”
Người đàn ông trước mặt đeo mặt nạ Chung Quỳ, cố tình đè thấp giọng nói.
“Không làm tổn hại tới thân thể nữ tử, chỉ cần khiến cho nàng không thể mang thai là được.”
Hắn ngồi xổm trước quầy hàng của ta, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết khí chất bất phàm.
Ta mờ mịt chớp chớp mắt.
Tuy rằng nam tử mặc áo choàng đen, lại đeo thêm mặt nạ. Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt là có thể lập tức nhận ra, người này là phu quân của ta, Tạ Thời An.
Không phải hắn đang ở học đường đọc sách hay sao? Vì sao lại xuất hiện ở chợ quỷ?
Thấy ta không nói lời nào, Tạ Thời An thoáng thất vọng:
“Không có sao?”
“Bọn họ nói bên trong chợ quỷ, cổ trùng của ngươi là lợi hại nhất.”
Ta kiềm chế hàng ngàn vạn nghi vấn trong lòng, gật đầu với hắn:
“Có.”
“Ngươi muốn nàng suốt đời không thể mang thai hay chỉ là vài năm?”
Tạ Thời An sửng sốt, do dự hồi lâu mới thấp giọng nói:
“Suốt đời không thể mang thai.”
“Nhưng hãy nhớ kỹ, không được làm tổn hại đến thân thể nàng.”
Hắn mua loại cổ trùng âm độc này làm cái gì? Chẳng lẽ là mua giúp đám bằng hữu kia sao?
Chúng ta nên duyên vợ chồng đã hai năm, vẫn luôn tâm đầu ý hợp.
Đây là lần đầu tiên ta nhận ra dường như bản thân không hiểu gì về Tạ Thời An.
“Có bát tự của nàng không?”
Tạ Thời An khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta đầy vẻ dò xét. Ta đã dùng cổ dịch dung nên cũng không lo sợ sẽ bị hắn phát hiện ra.
“Hạ cổ mà còn cần cả bát tự nữa sao?”
2.
Việc nuôi cổ là bí thuật của Miêu Cương chúng ta, được truyền từ đời này sang đời khác. Tạ Thời An sinh ra và lớn lên ở Trường An, nên đương nhiên không hiểu được những uẩn khúc bên trong đó là gì.
Vậy nên ta không ngần ngại mà nói ra những lời bịa đặt.
"Y cổ không phân biệt nhiều như thế.”
"Ở nơi này của ta có những cổ trùng khiến phụ nữ không thể có con, có con mới nuôi, cũng có những con đã nuôi rất nhiều năm rồi."
"Cổ nuôi nhiều năm có dược tính rất mạnh."
"Ta cần biết tình trạng sức khỏe của nàng, mới có thể chọn loại cổ cho phù hợp."
"Nếu thể trạng của nàng yếu ớt, nhiều bệnh, vậy thì cổ trùng mạnh sẽ làm tổn hại đến cơ thể nàng ấy."
Tạ Thời An bị thuyết phục, vội vã cắt ngang lời ta:
"Không thể làm tổn hại cơ thể nàng ấy!"
"Nàng sinh vào năm Giáp Thìn, tháng Ất Hợi, ngày Quý Mùi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, cơ thể từ trước tới nay vẫn ổn, được xem như là mạnh mẽ."
Ngày Quý Mùi, Tháng Ất Hợi, Năm Giáp Thìn.
Đó là ngày sinh tháng đẻ của ta.
Tạ Thời An định dùng cổ trùng này để đối phó với ta sao?!!!
Người Hán rất coi trọng truyền thống, chú trọng tam cương ngũ thường, trong đó có ba điều được xem như bất hiếu, mà tội nặng nhất chính là không có con nối dõi.
Nếu một người phụ nữ không có con, thậm chí nhà cửa cũng sẽ bị gia tộc thu hồi. Hơn nữa, mỗi khi chúng ta làm chuyện vợ chồng, hắn cũng thường đặt tay lên bụng ta, ánh mắt chứa đầy niềm mong mỏi khao khát:
"Vân Khê, nếu chúng ta có con thì tốt quá."
"Nếu là con trai, ta sẽ dạy nó học hành tử tế."
"Nếu là con gái, hy vọng nó có thể thông minh và xinh đẹp như nàng vậy.”
Những lời này dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến ta nghi ngờ liệu ta có đang nhận nhầm người hay không.
Cho đến khi một bàn tay trắng như ngọc chìa ra trước mặt, phía trên là một chiếc túi lụa màu xanh nhạt.
Chiếc túi tiền kia là món quà ta đã tặng cho Tạ Thời An, bên trên thêu hai bụi trúc mà hắn yêu thích nhất.
"Nhiêu đây bạc đã đủ chưa?"
Từ trong túi rơi ra hai thỏi bạc nguyên chất, chất lượng thượng hạng, có khắc hoa văn như ý. Loại bạc này, mỗi thỏi phải có giá trị khoảng năm mươi lượng.
Tạ Thời An vẫn luôn nghèo rớt mồng tơi, đào ở đâu ra một trăm lượng bạc này?
3.
Hắn học ở học viện Bạch Lộ, học phí mỗi năm là hai mươi lượng bạc. Cộng thêm tiền giấy mực, quần áo bốn mùa xuân, thu, hạ, đông, tổng cộng phải gần bốn mươi lượng bạc.
Để tiết kiệm chi phí, ta trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt, thậm chí còn tính mua thêm một con heo nhỏ.
Tạ Thời An thấy ta vất vả, thường xuyên mang sách về để sao chép. Nhưng sao chép sách, mỗi năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Rơi vào bước đường cùng ta mới phải lén lút đến chợ quỷ bán cổ trùng.
Người Hán rất kiêng kỵ phụ nữ nuôi cổ, cũng đều xem chúng ta như những kẻ yêu nghiệt mà thôi. Nếu bị phát hiện thân phận nuôi cổ, sợ rằng Tạ Thời An cũng không còn cơ hội tham gia khoa cử được nữa.
Ta sững sờ nhìn vào số bạc, Tạ Thời An cho rằng ta chê bạc ít, lại đưa thêm cho ta một túi tiền nữa.
"Hai trăm lượng, vẫn chưa đủ sao?"
Hai trăm lượng bạc, đấy là khoản chi tiêu của vợ chồng chúng ta suốt năm sáu năm ròng. Ta lạnh nhạt nhận lấy số bạc từ tay của Tạ Thời An, rồi đưa cho hắn ta một chiếc rổ tre cỡ bằng lòng bàn tay.
"Đây là cổ tằm lạnh, ngươi đặt nó ở nơi râm mát nhất trong nhà."
"Vào giờ Tý mỗi đêm, nó sẽ đẻ một trứng."
"Lấy trứng đó ngâm vào nước, cho nàng uống liên tục trong vòng ba ngày."
"Cổ tằm lạnh sau ba ngày dẻ trứng sẽ chet, đến lúc đó ngươi cứ việc đốt nó đi là được."
"Cổ tằm lạnh có dược tính rất mạnh, nàng uống xong, cả đời này sẽ không thể sinh con nối dõi, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, đừng để đến lúc ấy lại đến tìm ta giải cổ."
"Cổ tằm lạnh, không có thuốc giải."
Tạ Thời An nắm chặt rổ, bởi vì dùng lực quá mạnh khiến gân xanh nổi cuồn cuộn trên mu bàn tay.
Trước kia, ta vẫn luôn cảm thấy hắn có đôi bàn tay rất đẹp. Các khớp ngón tay rõ ràng, dài và thanh thoát. Nhưng hiện giờ nhìn đến bàn tay trước mặt, từng mảng gân xanh kia giống hệt như những con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé ta.
Tạ Thời An bỏ bạc xuống, ôm chặt rổ vào lòng, vội vàng rời đi.
Khi đứng dậy, hắn còn không quên chỉnh lại chiếc áo choàng cùng mặt nạ, sợ bị người nhận ra.
Ta ngồi ở trên ghế, ngước nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, lần đầu tiên có cảm giác không muốn về nhà.
Ta sợ, sợ về đến nhà lại nhìn thấy chiếc rổ kia.
4.
Chợ quỷ mở cửa vào giờ Tý mỗi ngày và đóng cửa vào giờ Mão.
Ta xách theo một giỏ rau đi về nhà, từ xa đã trông thấy cửa mở một phần. Tạ Thời An mặc chiếc áo dài màu trúc xanh đã bạc màu, đang cầm chổi quét rác trong sân. Lúc trông thấy ta, hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt tràn ngập ý cười, giống như hoa đào chớm nở vào tháng Ba đầu xuân.
"Nương tử, nàng về rồi."
"Sao sáng sớm đã ra vườn rau? Hiện giờ trời lạnh, buổi sáng đầy sương sớm, cẩn thận bị cảm lạnh."
Hắn nhanh chóng bước lại gần, một tay cầm giỏ rau, tay kia nắm chặt tay ta.
"Tay lạnh thế này, muốn đông cứng rồi phải không? Mau vào phòng cho ấm áp, ta nấu món canh lêmà nàng thích nhất rồi."
Ta ngây người nhìn hắn.
Đây mới là phu quân của ta, là Tạ Thời An mà ta quen biết. Những người phụ nữ nuôi cổ như chúng ta, khi đến tuổi mười sáu, phải ra ngoài tìm kiếm cổ trùng.
Năm đó, tôi gặp Tạ Thời An khi hắn đang đi học ở Xuyên Tây. Hắn cùng mấy người bạn lên núi rồi gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Sau khi ta cứu Tạ Thời An, hắn giống hệt như con trùng ngày ngày bám theo sau lưng ta.
Ta đi đâu, hắn đi đó.
Sau này, chúng ta bái đường trong một căn miếu hoang, dưới sự chứng giám của đất trời.
Hôn nhân của những người phụ nữ nuôi cổ không phức tạp như của người Hán. Chúng ta kết hôn với người mà chúng ta thích, không cần mai mối, không cần lễ nghi cầu kỳ, chỉ cần có trái tim chân thành là đủ.
Tạ Thời An nói hắn không có cha mẹ, được người thân nuôi dưỡng trưởng thành. Ta đi theo hắn đến Trường An, sống trong một ngôi làng cách thành không bao xa.
Tạ Thời An nói, chờ tới khi hắn đỗ Trạng nguyên, sẽ đưa ta về thăm họ hàng. Ta thầm nhẩm tính toán chỉ còn bảy ngày nữa, hắn sẽ lên đường dự thi.
"Nàng đang nghĩ gì thế?"
Tạ Thời An âu yếm vuốt mũi ta, ánh mắt chứa đầy tình cảm nồng nàn.
"Có phải mệt lắm rồi phải không?”
5.
Hắn ân cần dẫn ta vào trong nhà, ấn ta ngồi xuống ghế rồi bưng tới một bát sứ trắng.
Thịt lê trắng mềm, tỏa ra mùi thơm đặc trưng.
Ngoài ra, còn lẫn một chút mùi tanh thoang thoảng.
Đó là mùi của cổ tằm lạnh.
“Vân Khê, nhân lúc còn nóng hãy mau uống đi.”
"Đây là ta đặc biệt học hỏi Trần đại nương bên cách vách, không biết hương vị có ngon hay không."
Dưới ánh mắt mong đợi và lo lắng của Tạ Thời An, ta cầm bát lên uống một ngụm lớn.
"Ngon quá, vừa thơm lại vừa ngọt."
Tạ Thời An nhìn chằm chằm vào nửa bát canh còn lại với ánh mắt phức tạp, rồi đột nhiên đưa tay giật lấy.
"Chắc đã nguội rồi phải không?"
"Ta đi hâm nóng lại cho nàng uống."
Hắn cầm bát vội vã đi về phía nhà bếp, bóng lưng cao lớn của hắn lộ rõ vẻ luống cuống.
Tạ Thời An học ở học viện, mỗi tuần có hai ngày nghỉ. Nhưng lần này, hắn ở nhà tới tận ba ngày. Ta cũng uống canh lê suốt ba ngày.
Trước khi đi, Tạ Thời An nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, thở dài.
"Vân Khê, ta phải đi thi rồi."
“Nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tốt từ ta nhé."
"Khi ta đỗ Cử nhân, nàng chính là nương tử của Cử nhân!"
Ta ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào cửa nhìn hắn lưu luyến rời đi, mỗi một bước lại ngoái đầu nhìn lại.
Trong ba ngày ấy, ta không có lấy một đêm nào chợp mắt. Ta thực sự không hiểu, rốt cuột thì vì sao Tạ Thời An lại làm như vậy?
Mãi đến nửa tháng sau, một chiếc xe ngựa sang trọng xoa hoa xuất hiện trước cửa nhà. Cô nương kia ăn mặc quý phái, dung mạo xinh đẹp, tay nắm lấy tay của một nha hoàn, lạnh lùng nhìn về phía ta.
"Ngươi chính là ngoại thất của phu quân ta, Giang Vân Khê có phải không?"
Ta nhìn nàng với ánh mắt mờ mịt.
"Phu quân của cô là ai?"
Cô nương cười khẩy, buông tay nha hoàn, lập tức lại gần nắm chặt lấy cằm ta.
"Giả vờ cái gì!”
"Phu quân ta là Tam công tử của Tạ phủ, Tạ Thời An."
“Có loại cổ nào có thể khiến nữ tử không mang thai không?”
Người đàn ông trước mặt đeo mặt nạ Chung Quỳ, cố tình đè thấp giọng nói.
“Không làm tổn hại tới thân thể nữ tử, chỉ cần khiến cho nàng không thể mang thai là được.”
Hắn ngồi xổm trước quầy hàng của ta, sống lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết khí chất bất phàm.
Ta mờ mịt chớp chớp mắt.
Tuy rằng nam tử mặc áo choàng đen, lại đeo thêm mặt nạ. Nhưng chỉ cần một cái liếc mắt là có thể lập tức nhận ra, người này là phu quân của ta, Tạ Thời An.
Không phải hắn đang ở học đường đọc sách hay sao? Vì sao lại xuất hiện ở chợ quỷ?
Thấy ta không nói lời nào, Tạ Thời An thoáng thất vọng:
“Không có sao?”
“Bọn họ nói bên trong chợ quỷ, cổ trùng của ngươi là lợi hại nhất.”
Ta kiềm chế hàng ngàn vạn nghi vấn trong lòng, gật đầu với hắn:
“Có.”
“Ngươi muốn nàng suốt đời không thể mang thai hay chỉ là vài năm?”
Tạ Thời An sửng sốt, do dự hồi lâu mới thấp giọng nói:
“Suốt đời không thể mang thai.”
“Nhưng hãy nhớ kỹ, không được làm tổn hại đến thân thể nàng.”
Hắn mua loại cổ trùng âm độc này làm cái gì? Chẳng lẽ là mua giúp đám bằng hữu kia sao?
Chúng ta nên duyên vợ chồng đã hai năm, vẫn luôn tâm đầu ý hợp.
Đây là lần đầu tiên ta nhận ra dường như bản thân không hiểu gì về Tạ Thời An.
“Có bát tự của nàng không?”
Tạ Thời An khựng lại, ngẩng đầu nhìn ta đầy vẻ dò xét. Ta đã dùng cổ dịch dung nên cũng không lo sợ sẽ bị hắn phát hiện ra.
“Hạ cổ mà còn cần cả bát tự nữa sao?”
2.
Việc nuôi cổ là bí thuật của Miêu Cương chúng ta, được truyền từ đời này sang đời khác. Tạ Thời An sinh ra và lớn lên ở Trường An, nên đương nhiên không hiểu được những uẩn khúc bên trong đó là gì.
Vậy nên ta không ngần ngại mà nói ra những lời bịa đặt.
"Y cổ không phân biệt nhiều như thế.”
"Ở nơi này của ta có những cổ trùng khiến phụ nữ không thể có con, có con mới nuôi, cũng có những con đã nuôi rất nhiều năm rồi."
"Cổ nuôi nhiều năm có dược tính rất mạnh."
"Ta cần biết tình trạng sức khỏe của nàng, mới có thể chọn loại cổ cho phù hợp."
"Nếu thể trạng của nàng yếu ớt, nhiều bệnh, vậy thì cổ trùng mạnh sẽ làm tổn hại đến cơ thể nàng ấy."
Tạ Thời An bị thuyết phục, vội vã cắt ngang lời ta:
"Không thể làm tổn hại cơ thể nàng ấy!"
"Nàng sinh vào năm Giáp Thìn, tháng Ất Hợi, ngày Quý Mùi, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, cơ thể từ trước tới nay vẫn ổn, được xem như là mạnh mẽ."
Ngày Quý Mùi, Tháng Ất Hợi, Năm Giáp Thìn.
Đó là ngày sinh tháng đẻ của ta.
Tạ Thời An định dùng cổ trùng này để đối phó với ta sao?!!!
Người Hán rất coi trọng truyền thống, chú trọng tam cương ngũ thường, trong đó có ba điều được xem như bất hiếu, mà tội nặng nhất chính là không có con nối dõi.
Nếu một người phụ nữ không có con, thậm chí nhà cửa cũng sẽ bị gia tộc thu hồi. Hơn nữa, mỗi khi chúng ta làm chuyện vợ chồng, hắn cũng thường đặt tay lên bụng ta, ánh mắt chứa đầy niềm mong mỏi khao khát:
"Vân Khê, nếu chúng ta có con thì tốt quá."
"Nếu là con trai, ta sẽ dạy nó học hành tử tế."
"Nếu là con gái, hy vọng nó có thể thông minh và xinh đẹp như nàng vậy.”
Những lời này dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến ta nghi ngờ liệu ta có đang nhận nhầm người hay không.
Cho đến khi một bàn tay trắng như ngọc chìa ra trước mặt, phía trên là một chiếc túi lụa màu xanh nhạt.
Chiếc túi tiền kia là món quà ta đã tặng cho Tạ Thời An, bên trên thêu hai bụi trúc mà hắn yêu thích nhất.
"Nhiêu đây bạc đã đủ chưa?"
Từ trong túi rơi ra hai thỏi bạc nguyên chất, chất lượng thượng hạng, có khắc hoa văn như ý. Loại bạc này, mỗi thỏi phải có giá trị khoảng năm mươi lượng.
Tạ Thời An vẫn luôn nghèo rớt mồng tơi, đào ở đâu ra một trăm lượng bạc này?
3.
Hắn học ở học viện Bạch Lộ, học phí mỗi năm là hai mươi lượng bạc. Cộng thêm tiền giấy mực, quần áo bốn mùa xuân, thu, hạ, đông, tổng cộng phải gần bốn mươi lượng bạc.
Để tiết kiệm chi phí, ta trồng rau, nuôi gà, nuôi vịt, thậm chí còn tính mua thêm một con heo nhỏ.
Tạ Thời An thấy ta vất vả, thường xuyên mang sách về để sao chép. Nhưng sao chép sách, mỗi năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Rơi vào bước đường cùng ta mới phải lén lút đến chợ quỷ bán cổ trùng.
Người Hán rất kiêng kỵ phụ nữ nuôi cổ, cũng đều xem chúng ta như những kẻ yêu nghiệt mà thôi. Nếu bị phát hiện thân phận nuôi cổ, sợ rằng Tạ Thời An cũng không còn cơ hội tham gia khoa cử được nữa.
Ta sững sờ nhìn vào số bạc, Tạ Thời An cho rằng ta chê bạc ít, lại đưa thêm cho ta một túi tiền nữa.
"Hai trăm lượng, vẫn chưa đủ sao?"
Hai trăm lượng bạc, đấy là khoản chi tiêu của vợ chồng chúng ta suốt năm sáu năm ròng. Ta lạnh nhạt nhận lấy số bạc từ tay của Tạ Thời An, rồi đưa cho hắn ta một chiếc rổ tre cỡ bằng lòng bàn tay.
"Đây là cổ tằm lạnh, ngươi đặt nó ở nơi râm mát nhất trong nhà."
"Vào giờ Tý mỗi đêm, nó sẽ đẻ một trứng."
"Lấy trứng đó ngâm vào nước, cho nàng uống liên tục trong vòng ba ngày."
"Cổ tằm lạnh sau ba ngày dẻ trứng sẽ chet, đến lúc đó ngươi cứ việc đốt nó đi là được."
"Cổ tằm lạnh có dược tính rất mạnh, nàng uống xong, cả đời này sẽ không thể sinh con nối dõi, ngươi hãy suy nghĩ cho thật kỹ, đừng để đến lúc ấy lại đến tìm ta giải cổ."
"Cổ tằm lạnh, không có thuốc giải."
Tạ Thời An nắm chặt rổ, bởi vì dùng lực quá mạnh khiến gân xanh nổi cuồn cuộn trên mu bàn tay.
Trước kia, ta vẫn luôn cảm thấy hắn có đôi bàn tay rất đẹp. Các khớp ngón tay rõ ràng, dài và thanh thoát. Nhưng hiện giờ nhìn đến bàn tay trước mặt, từng mảng gân xanh kia giống hệt như những con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé ta.
Tạ Thời An bỏ bạc xuống, ôm chặt rổ vào lòng, vội vàng rời đi.
Khi đứng dậy, hắn còn không quên chỉnh lại chiếc áo choàng cùng mặt nạ, sợ bị người nhận ra.
Ta ngồi ở trên ghế, ngước nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, lần đầu tiên có cảm giác không muốn về nhà.
Ta sợ, sợ về đến nhà lại nhìn thấy chiếc rổ kia.
4.
Chợ quỷ mở cửa vào giờ Tý mỗi ngày và đóng cửa vào giờ Mão.
Ta xách theo một giỏ rau đi về nhà, từ xa đã trông thấy cửa mở một phần. Tạ Thời An mặc chiếc áo dài màu trúc xanh đã bạc màu, đang cầm chổi quét rác trong sân. Lúc trông thấy ta, hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt tràn ngập ý cười, giống như hoa đào chớm nở vào tháng Ba đầu xuân.
"Nương tử, nàng về rồi."
"Sao sáng sớm đã ra vườn rau? Hiện giờ trời lạnh, buổi sáng đầy sương sớm, cẩn thận bị cảm lạnh."
Hắn nhanh chóng bước lại gần, một tay cầm giỏ rau, tay kia nắm chặt tay ta.
"Tay lạnh thế này, muốn đông cứng rồi phải không? Mau vào phòng cho ấm áp, ta nấu món canh lêmà nàng thích nhất rồi."
Ta ngây người nhìn hắn.
Đây mới là phu quân của ta, là Tạ Thời An mà ta quen biết. Những người phụ nữ nuôi cổ như chúng ta, khi đến tuổi mười sáu, phải ra ngoài tìm kiếm cổ trùng.
Năm đó, tôi gặp Tạ Thời An khi hắn đang đi học ở Xuyên Tây. Hắn cùng mấy người bạn lên núi rồi gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Sau khi ta cứu Tạ Thời An, hắn giống hệt như con trùng ngày ngày bám theo sau lưng ta.
Ta đi đâu, hắn đi đó.
Sau này, chúng ta bái đường trong một căn miếu hoang, dưới sự chứng giám của đất trời.
Hôn nhân của những người phụ nữ nuôi cổ không phức tạp như của người Hán. Chúng ta kết hôn với người mà chúng ta thích, không cần mai mối, không cần lễ nghi cầu kỳ, chỉ cần có trái tim chân thành là đủ.
Tạ Thời An nói hắn không có cha mẹ, được người thân nuôi dưỡng trưởng thành. Ta đi theo hắn đến Trường An, sống trong một ngôi làng cách thành không bao xa.
Tạ Thời An nói, chờ tới khi hắn đỗ Trạng nguyên, sẽ đưa ta về thăm họ hàng. Ta thầm nhẩm tính toán chỉ còn bảy ngày nữa, hắn sẽ lên đường dự thi.
"Nàng đang nghĩ gì thế?"
Tạ Thời An âu yếm vuốt mũi ta, ánh mắt chứa đầy tình cảm nồng nàn.
"Có phải mệt lắm rồi phải không?”
5.
Hắn ân cần dẫn ta vào trong nhà, ấn ta ngồi xuống ghế rồi bưng tới một bát sứ trắng.
Thịt lê trắng mềm, tỏa ra mùi thơm đặc trưng.
Ngoài ra, còn lẫn một chút mùi tanh thoang thoảng.
Đó là mùi của cổ tằm lạnh.
“Vân Khê, nhân lúc còn nóng hãy mau uống đi.”
"Đây là ta đặc biệt học hỏi Trần đại nương bên cách vách, không biết hương vị có ngon hay không."
Dưới ánh mắt mong đợi và lo lắng của Tạ Thời An, ta cầm bát lên uống một ngụm lớn.
"Ngon quá, vừa thơm lại vừa ngọt."
Tạ Thời An nhìn chằm chằm vào nửa bát canh còn lại với ánh mắt phức tạp, rồi đột nhiên đưa tay giật lấy.
"Chắc đã nguội rồi phải không?"
"Ta đi hâm nóng lại cho nàng uống."
Hắn cầm bát vội vã đi về phía nhà bếp, bóng lưng cao lớn của hắn lộ rõ vẻ luống cuống.
Tạ Thời An học ở học viện, mỗi tuần có hai ngày nghỉ. Nhưng lần này, hắn ở nhà tới tận ba ngày. Ta cũng uống canh lê suốt ba ngày.
Trước khi đi, Tạ Thời An nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, thở dài.
"Vân Khê, ta phải đi thi rồi."
“Nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ tin tốt từ ta nhé."
"Khi ta đỗ Cử nhân, nàng chính là nương tử của Cử nhân!"
Ta ngoan ngoãn gật đầu, dựa vào cửa nhìn hắn lưu luyến rời đi, mỗi một bước lại ngoái đầu nhìn lại.
Trong ba ngày ấy, ta không có lấy một đêm nào chợp mắt. Ta thực sự không hiểu, rốt cuột thì vì sao Tạ Thời An lại làm như vậy?
Mãi đến nửa tháng sau, một chiếc xe ngựa sang trọng xoa hoa xuất hiện trước cửa nhà. Cô nương kia ăn mặc quý phái, dung mạo xinh đẹp, tay nắm lấy tay của một nha hoàn, lạnh lùng nhìn về phía ta.
"Ngươi chính là ngoại thất của phu quân ta, Giang Vân Khê có phải không?"
Ta nhìn nàng với ánh mắt mờ mịt.
"Phu quân của cô là ai?"
Cô nương cười khẩy, buông tay nha hoàn, lập tức lại gần nắm chặt lấy cằm ta.
"Giả vờ cái gì!”
"Phu quân ta là Tam công tử của Tạ phủ, Tạ Thời An."