Có Muốn Xem Chút Không?
Chương 3: Về việc gặp chuyện khó khăn
Lưu ý: Truyện nữ tôn, nên nữ chính sẽ là phái mạnh, còn nam chính sẽ là phái yếu.
Tằng Diêm chuẩn bị xuống núi, hôm nay đã quá trễ, nàng thật sự không có cách nào mang theo đồ của Ngọc Các Hiêu lên núi được, chỉ có cách đợi đến ngày mai rồi quay lại thôi.
Lúc đi ngang qua ngã tư, có một cậu bé ngồi xổm trên đất bán khoai lang. Tằng Diêm nhìn thoáng qua, đều là khoai lang thối.
Có lẽ là do dạo gần đây mưa to không dứt.
Tằng Diêm đi lướt qua cậu bé kia, bạc của nàng còn chưa được phát, nếu như vì giúp đỡ người khác mà dẫn tới việc mình không cơm ăn… vậy thì thật quá ngốc.
Không ngờ, cậu bé lại nhìn chằm chằm nàng cả buổi, mãi đến khi Tằng Diêm xuống núi về tới nhà, cái loại cảm giác này cũng chưa từng biến mất.
Tằng Diêm đi rồi quay lại, cậu bé kia ngẩng đầu, nhếch miệng cười, “Tỷ tỷ, tỷ đã quay lại rồi.”
Tằng Diêm nhíu mày, giữ chặt thanh kiếm trong tay, “…” Ngươi biết ta sẽ quay lại.”
“Đệ không biết, nhưng chân đệ vì ngồi xổm quá lâu đã rê rần rồi.”
Tằng Diêm: “…”
Cho nên nàng căn bản là hiểu sai ý phải không?!
Thật lâu thật lâu về sau, khi người đã trở thành chủ quản của nhà họ Tằng đang phơi khô khoai lang ở nhà, đột nhiên nhớ tới một màn này, vì thế liền ngơ ngốc đứng tại chỗ chờ Tang Diêm trở về.
Tằng Diêm vừa mới trở về liền thấy phu quân của mình đang đứng ở ngưỡng của, tức khắc nhíu mày thấp giọng mắng một tiếng, “Làm bậy.” Sau đó chạy nhanh tới, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Huyền Đường.
Trên người bỗng nhiên ấm áp, Huyền Đường quay đầu, là thê chủ*.
Huyền Đường xoay người ôm lấy Tằng Diêm, thanh âm trầm thấp dịu dàng, khiến cho trái tim Tằng Diêm sau khi nghe xong cũng mềm xuống, “…Vì sao tỷ tỷ lại thích ta.” Hắn không xinh đẹp, cũng không thông minh.
Tằng Diêm ôm Huyền Đường vỗ vỗ lưng hắn, “Bởi vì ta cảm giác đằng sau lưng có gai.” Hắn dùng giọng mũi hàm chứa nghi hoặc ừ một tiếng.
Hơi cúi người chặn ngang bế Huyền Đường lên, Tằng Diêm cong môi, “Bởi vì có một tên ngu ngốc bị tảng đá làm trầy chân, không thể vượt dặm xa xôi để tới chợ bán được nữa. Tên ngốc đấy chỉ có thể bán khoai lang ở một nơi không người qua lại, vậy nên ta chỉ có thể thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi.”
Trước khi bước vào phòng, Huyền Đường buồn bực nhìn người đang đun nước sôi, nấu cơm cho mình kia, tỷ tỷ nói cái tên ngu ngốc, hẳn là hắn.
Hoá ra, chỉ cần ai gặp khó khăn trên đường, đều có khả năng trở thành phu quân của thê chủ sao?
Tác giả có lời muốn nói: Có hay không người họ Tằng? (quản hắn, coi như là có đi)
*Thê chủ: vợ làm chủ, người vợ là lớn nhất trong nhà.
Tằng Diêm chuẩn bị xuống núi, hôm nay đã quá trễ, nàng thật sự không có cách nào mang theo đồ của Ngọc Các Hiêu lên núi được, chỉ có cách đợi đến ngày mai rồi quay lại thôi.
Lúc đi ngang qua ngã tư, có một cậu bé ngồi xổm trên đất bán khoai lang. Tằng Diêm nhìn thoáng qua, đều là khoai lang thối.
Có lẽ là do dạo gần đây mưa to không dứt.
Tằng Diêm đi lướt qua cậu bé kia, bạc của nàng còn chưa được phát, nếu như vì giúp đỡ người khác mà dẫn tới việc mình không cơm ăn… vậy thì thật quá ngốc.
Không ngờ, cậu bé lại nhìn chằm chằm nàng cả buổi, mãi đến khi Tằng Diêm xuống núi về tới nhà, cái loại cảm giác này cũng chưa từng biến mất.
Tằng Diêm đi rồi quay lại, cậu bé kia ngẩng đầu, nhếch miệng cười, “Tỷ tỷ, tỷ đã quay lại rồi.”
Tằng Diêm nhíu mày, giữ chặt thanh kiếm trong tay, “…” Ngươi biết ta sẽ quay lại.”
“Đệ không biết, nhưng chân đệ vì ngồi xổm quá lâu đã rê rần rồi.”
Tằng Diêm: “…”
Cho nên nàng căn bản là hiểu sai ý phải không?!
Thật lâu thật lâu về sau, khi người đã trở thành chủ quản của nhà họ Tằng đang phơi khô khoai lang ở nhà, đột nhiên nhớ tới một màn này, vì thế liền ngơ ngốc đứng tại chỗ chờ Tang Diêm trở về.
Tằng Diêm vừa mới trở về liền thấy phu quân của mình đang đứng ở ngưỡng của, tức khắc nhíu mày thấp giọng mắng một tiếng, “Làm bậy.” Sau đó chạy nhanh tới, cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Huyền Đường.
Trên người bỗng nhiên ấm áp, Huyền Đường quay đầu, là thê chủ*.
Huyền Đường xoay người ôm lấy Tằng Diêm, thanh âm trầm thấp dịu dàng, khiến cho trái tim Tằng Diêm sau khi nghe xong cũng mềm xuống, “…Vì sao tỷ tỷ lại thích ta.” Hắn không xinh đẹp, cũng không thông minh.
Tằng Diêm ôm Huyền Đường vỗ vỗ lưng hắn, “Bởi vì ta cảm giác đằng sau lưng có gai.” Hắn dùng giọng mũi hàm chứa nghi hoặc ừ một tiếng.
Hơi cúi người chặn ngang bế Huyền Đường lên, Tằng Diêm cong môi, “Bởi vì có một tên ngu ngốc bị tảng đá làm trầy chân, không thể vượt dặm xa xôi để tới chợ bán được nữa. Tên ngốc đấy chỉ có thể bán khoai lang ở một nơi không người qua lại, vậy nên ta chỉ có thể thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi.”
Trước khi bước vào phòng, Huyền Đường buồn bực nhìn người đang đun nước sôi, nấu cơm cho mình kia, tỷ tỷ nói cái tên ngu ngốc, hẳn là hắn.
Hoá ra, chỉ cần ai gặp khó khăn trên đường, đều có khả năng trở thành phu quân của thê chủ sao?
Tác giả có lời muốn nói: Có hay không người họ Tằng? (quản hắn, coi như là có đi)
*Thê chủ: vợ làm chủ, người vợ là lớn nhất trong nhà.