Cô Mèo Của Anh - Nhất Khối Ngũ Hoa Nhục
Chương 12
Nhà của Hoắc Liệt không lớn, trong nhà lại có thêm một người, là một cô gái ngoại trừ cái tên thì không biết chút gì khác.
Tuy nhiên Hoắc Liệt cam tâm tình nguyện nhường phòng ngủ cho Khúc Tâm Nhu. Cuộc sống sinh hoạt dạo gần đây của anh đều gắn bó với chiếc sô pha trong phòng khách.
Chiều dài ghế sô pha là 2 mét. Một người đàn ông gần một mét chín như anh phải ngủ ở đây, ít nhiều có chút bực bội. Anh chỉ có thế cố gắng thu gọn đôi chân dài của mình.
Hoắc Liệt vẫn giữ đèn ngủ nhỏ mờ nhạt trong phòng cho Khúc Tâm Nhu. Anh quay lại sô pha trong phòng khách. Khi anh vừa cầm điện thoại di động lên thì lập tức gửi một tin nhắn cho Lương Mộng.
【 Tôi thấy cậu chắc quả rảnh rỗi rồi nên mới có thời gian xem những thứ này. Trước trưa ngày mai, tất cả ghi chép về nghi phạm phải được đặt trên bàn làm việc của tôi. 】
Đội cảnh sát của Hoắc Liệt trong hai ngày vừa qua bắt được mười mấy kẻ tình nghi trong băng đảng trộm cắp. Chỉ mỗi việc lấy khẩu cung cũng bận rộn một ngày một đêm chưa chắc đã làm xong. Hoắc Liệt đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, chính là cố ý làm khó dễ Lương Mộng.
Ai bảo Lương Mộng khi không gửi cái gì "Vật quý giá", làm cho Hoắc Liệt bị bêu xấu trước mặt Khúc Tâm Nhu.
Hoắc Liệt đem sự hờn dỗi nhận được từ Khúc Tâm Nhu, tất cả trút hết lên người Lương Mộng. Anh ném điện thoại sang một bên, hoàn toàn
không để ý Lương Mộng ở đầu bên kia điện thoại đang khóc lóc ủy khuất xin tha.
Cơn giận dữ của Hoắc Liệt có thể dễ dàng phát t.iết, nhưng dục vọng thì không hề đơn giản như vậy.
Côn th*t to cứng của Hoắc Liệt phồng lớn giữa hai chân, ngay cả Khúc Tâm Nhu cũng nhìn thấy. Cơ thể là của chính mình nên đương nhiên anh có thể cảm nhận được sự khô nóng đang giày vò anh mỗi một giây đồng hồ.
Hoắc Liệt tắt đèn rồi nằm ngửa ở trên sô pha, anh che mắt bằng một bàn tay đặt trên trán. Một tay khác của anh kéo khóa quần và quần lót xuống, côn th*t cứng rắn lập tức nhảy ra ngoài, trơ trọi đứng sừng sững giữa khu rừng rậm đen xì. Trên quy đ*u dính vết nước lấp lánh, hơi phát sáng trong bóng tối.
Không lâu trước đó Hoắc Liệt mới vừa được hưởng thụ lòng bàn tay mềm mại của Khúc Tâm Nhu. Hiện giờ anh chỉ có thể tự cung tự cấp, quay lại với lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn.
Đừng nói em trai nhỏ của anh không vui, ngay cả Hoắc Liệt cũng cảm thấy chán ghét.
Hoắc Liệt đã hưởng thụ điều tuyệt vời, nên hiện giờ cảm thấy rất khó thỏa mãn.
Ban đầu Hoắc Liệt định dùng tay an ủi người anh em của mình, nhưng mà hiện tại anh không có hứng thú. Anh lười biếng không muốn đụng chạm, anh đặt tay sang bên cạnh, thờ ơ, lạnh nhạt mặc kệ côn th*t đang lẻ loi.
Hoắc Liệt nhắm mắt, anh muốn chờ cho dục vọng tự biến mất, khi nào côn th*t tự mềm xuống thì anh sẽ nhét nó vào lại trong quần lót.
Bỗng nhiên ngón tay Hoắc Liệt sờ được xúc cảm khác thường. Trong bóng tối anh mở to đôi mắt đen bóng, con ngươi sắc bén nhìn thấu mọi việc.
Ở khe hở trên ghế sô pha, Hoắc Liệt sờ được một thứ hình tròn nho nhỏ, so với cúc áo còn nhỏ hơn, giống như viên thuốc.
Trực giác cảnh sát của Hoắc Liệt lập tức online, anh ngửi thử đầu ngón tay, chính xác có mùi thuốc.
Hoắc Liệt vội vàng đứng dậy. Anh vừa mặc chỉnh tề lại quần, vừa bật đèn lên.
Đôi tay anh vạch khe hở sô pha ra quan sát, anh thấy được rất nhiều viên thuốc màu trắng bị nhét ở bên trong. Tổng cộng chắc khoảng hai mươi viên thuốc.
"Khúc Tâm Nhu!"
Từ sau khi gặp được cô gái này, Hoắc Liệt không biết đây là lần thứ mấy, anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô như vậy!
Hoắc Liệt góp nhặt chứng cứ phạm tội, sau đó anh lập tức xông vào phòng ngủ.
"Lạch cạch", Hoắc Liệt bật đèn lên.
Ánh sáng trong phòng rất chói mắt, Khúc Tâm Nhu vừa mới ngủ thì bị tiếng vang đánh thức, cô khó chịu nheo mắt lại, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Khúc Tâm Nhu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Cô hốt hoảng, cơ thể phản ứng nhanh hơn so với ý thức, cô lẩm bẩm một tiếng: "Chủ nhân..."
Hoắc Liệt không thích xưng hô này, ngày đầu tiên Khúc Tâm Nhu đến ở nhà anh, anh đã nhắc nhở cô vấn đề này. Anh không cho phép cô tiếp tục gọi mình là "Chủ nhân".
Khúc Tâm Nhu luôn ghi nhớ những lời dặn dò của Hoắc Liệt. Nhưng với tình huống trước mắt cô phản ứng theo bản năng trước lý trí.
Hoắc Liệt tiến đến gần mép giường, thân hình cao lớn của anh ở dưới ánh đèn phản chiếu thành bóng đen, đè lên người Khúc Tâm Nhu, giống như hơi thở nặng nề anh đang tỏa ra.
"Thuốc của em đâu?" Hoắc Liệt lạnh giọng chất vấn. "Hả?" Khúc Tâm Nhu dụi mắt, vẻ mặt cô rất hoang mang.
"Bác sĩ kê thuốc cho em, muốn em mỗi ngày đều phải uống. Thuốc đó đâu, lấy ra cho anh xem." Hoắc Liệt không cho Khúc Tâm Nhu bất kỳ cơ hội phản kháng nào, anh trực tiếp ra lệnh cho cô.
Ánh mắt Khúc Tâm Nhu run rẩy, đôi môi mềm mại khẩn trương mấp máy. Dường như cô đã biết kế tiếp sẽ phát sinh việc gì.
"Lấy ra đây cho anh!" Hoắc Liệt nhấn mạnh lại một lần nữa.
Khúc Tâm Nhu từ từ đứng dậy, cô chậm rãi giơ tay mở ngăn tủ đầu giường, sau đó lấy ra một cái túi. Bên trong túi là toàn bộ thuốc mà bác
sĩ kê cho cô, phía trên vỏ thuốc bác sĩ còn đánh dấu, viết rõ liều lượng sử dụng.
Hoắc Liệt cầm lấy túi, anh đổ tất cả thuốc bên trong túi ra. Anh kiểm tra dựa theo liều lượng và thời gian. Anh đếm các viên thuốc còn "Chưa uống" bên trong, anh phát hiện vừa khớp với số lượng mình tìm được.
Hoắc Liệt muốn cười thật to.
Hoắc Liệt buông hộp thuốc xuống, anh tiếp tục hỏi: "Số thuốc này em đã uống hết rồi đúng không?"
Khúc Tâm Nhu ngớ người ngồi ở trên giường, sắc mặt cô trắng bệch, hiếm khi trên mặt cô có biểu tình sợ hãi. Cô nắm chặt chiếc áo khoác, không ngừng vuốt ve nó, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu phủ nhận.
"Hừ, coi như em thức thời, không tiếp tục nói dối lừa gạt anh."
Hoắc Liệt mở lòng bàn tay ra, đổ số thuốc anh tìm được xuống giường. Anh muốn cho Khúc Tâm Nhu biết rằng anh đã biết được cô đang nói dối.
Hoắc Liệt lại hỏi: "Vì sao không ngoan ngoãn uống thuốc?"
"Không... Ăn không ngon." Khúc Tâm Nhu giống như một đứa trẻ phạm lỗi. Cô khịt mũi, mặt mày ủy khuất trả lời.
Sự tức giận của Hoắc Liệt vô thức giảm xuống, chỉ có ngữ khí của anh vẫn hung hăng: “Nếu em không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được? Cơ thể sao có thể tốt lên được? Chẳng lẽ em muốn mãi mãi làm một con mèo như vậy? Em không muốn trở lại đường đường chính chính làm người à?"
Hoắc Liệt đang ân cần khuyên nhủ và dạy bảo Khúc Tâm Nhu. Khúc Tâm Nhu cúi đầu, cô lẳng lặng nghe anh nói.
Khúc Tâm Nhu nhíu mày, cô chờ đến khi anh nói xong và đang hít thở để lấy lại hơi thì khe khẽ hỏi ngược lại: "Em không thể mãi mãi là một con mèo à?"
Làm mèo, đối với Khúc Tâm Nhu mà nói không có gì không tốt.
"Em..." Hoắc Liệt thế nhưng bị Khúc Tâm Nhu vặn lại mà không có lời bác bỏ. Đôi mắt tức giận của anh đảo khắp nơi, đột nhiên anh chú ý tới trong đống thuốc trên giường còn có một lọ thuốc mỡ... Trên đó viết "Chuyên dụng cho nơi riêng tư của phái nữ".
Tuy nhiên Hoắc Liệt cam tâm tình nguyện nhường phòng ngủ cho Khúc Tâm Nhu. Cuộc sống sinh hoạt dạo gần đây của anh đều gắn bó với chiếc sô pha trong phòng khách.
Chiều dài ghế sô pha là 2 mét. Một người đàn ông gần một mét chín như anh phải ngủ ở đây, ít nhiều có chút bực bội. Anh chỉ có thế cố gắng thu gọn đôi chân dài của mình.
Hoắc Liệt vẫn giữ đèn ngủ nhỏ mờ nhạt trong phòng cho Khúc Tâm Nhu. Anh quay lại sô pha trong phòng khách. Khi anh vừa cầm điện thoại di động lên thì lập tức gửi một tin nhắn cho Lương Mộng.
【 Tôi thấy cậu chắc quả rảnh rỗi rồi nên mới có thời gian xem những thứ này. Trước trưa ngày mai, tất cả ghi chép về nghi phạm phải được đặt trên bàn làm việc của tôi. 】
Đội cảnh sát của Hoắc Liệt trong hai ngày vừa qua bắt được mười mấy kẻ tình nghi trong băng đảng trộm cắp. Chỉ mỗi việc lấy khẩu cung cũng bận rộn một ngày một đêm chưa chắc đã làm xong. Hoắc Liệt đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, chính là cố ý làm khó dễ Lương Mộng.
Ai bảo Lương Mộng khi không gửi cái gì "Vật quý giá", làm cho Hoắc Liệt bị bêu xấu trước mặt Khúc Tâm Nhu.
Hoắc Liệt đem sự hờn dỗi nhận được từ Khúc Tâm Nhu, tất cả trút hết lên người Lương Mộng. Anh ném điện thoại sang một bên, hoàn toàn
không để ý Lương Mộng ở đầu bên kia điện thoại đang khóc lóc ủy khuất xin tha.
Cơn giận dữ của Hoắc Liệt có thể dễ dàng phát t.iết, nhưng dục vọng thì không hề đơn giản như vậy.
Côn th*t to cứng của Hoắc Liệt phồng lớn giữa hai chân, ngay cả Khúc Tâm Nhu cũng nhìn thấy. Cơ thể là của chính mình nên đương nhiên anh có thể cảm nhận được sự khô nóng đang giày vò anh mỗi một giây đồng hồ.
Hoắc Liệt tắt đèn rồi nằm ngửa ở trên sô pha, anh che mắt bằng một bàn tay đặt trên trán. Một tay khác của anh kéo khóa quần và quần lót xuống, côn th*t cứng rắn lập tức nhảy ra ngoài, trơ trọi đứng sừng sững giữa khu rừng rậm đen xì. Trên quy đ*u dính vết nước lấp lánh, hơi phát sáng trong bóng tối.
Không lâu trước đó Hoắc Liệt mới vừa được hưởng thụ lòng bàn tay mềm mại của Khúc Tâm Nhu. Hiện giờ anh chỉ có thể tự cung tự cấp, quay lại với lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn.
Đừng nói em trai nhỏ của anh không vui, ngay cả Hoắc Liệt cũng cảm thấy chán ghét.
Hoắc Liệt đã hưởng thụ điều tuyệt vời, nên hiện giờ cảm thấy rất khó thỏa mãn.
Ban đầu Hoắc Liệt định dùng tay an ủi người anh em của mình, nhưng mà hiện tại anh không có hứng thú. Anh lười biếng không muốn đụng chạm, anh đặt tay sang bên cạnh, thờ ơ, lạnh nhạt mặc kệ côn th*t đang lẻ loi.
Hoắc Liệt nhắm mắt, anh muốn chờ cho dục vọng tự biến mất, khi nào côn th*t tự mềm xuống thì anh sẽ nhét nó vào lại trong quần lót.
Bỗng nhiên ngón tay Hoắc Liệt sờ được xúc cảm khác thường. Trong bóng tối anh mở to đôi mắt đen bóng, con ngươi sắc bén nhìn thấu mọi việc.
Ở khe hở trên ghế sô pha, Hoắc Liệt sờ được một thứ hình tròn nho nhỏ, so với cúc áo còn nhỏ hơn, giống như viên thuốc.
Trực giác cảnh sát của Hoắc Liệt lập tức online, anh ngửi thử đầu ngón tay, chính xác có mùi thuốc.
Hoắc Liệt vội vàng đứng dậy. Anh vừa mặc chỉnh tề lại quần, vừa bật đèn lên.
Đôi tay anh vạch khe hở sô pha ra quan sát, anh thấy được rất nhiều viên thuốc màu trắng bị nhét ở bên trong. Tổng cộng chắc khoảng hai mươi viên thuốc.
"Khúc Tâm Nhu!"
Từ sau khi gặp được cô gái này, Hoắc Liệt không biết đây là lần thứ mấy, anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô như vậy!
Hoắc Liệt góp nhặt chứng cứ phạm tội, sau đó anh lập tức xông vào phòng ngủ.
"Lạch cạch", Hoắc Liệt bật đèn lên.
Ánh sáng trong phòng rất chói mắt, Khúc Tâm Nhu vừa mới ngủ thì bị tiếng vang đánh thức, cô khó chịu nheo mắt lại, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
Khúc Tâm Nhu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Cô hốt hoảng, cơ thể phản ứng nhanh hơn so với ý thức, cô lẩm bẩm một tiếng: "Chủ nhân..."
Hoắc Liệt không thích xưng hô này, ngày đầu tiên Khúc Tâm Nhu đến ở nhà anh, anh đã nhắc nhở cô vấn đề này. Anh không cho phép cô tiếp tục gọi mình là "Chủ nhân".
Khúc Tâm Nhu luôn ghi nhớ những lời dặn dò của Hoắc Liệt. Nhưng với tình huống trước mắt cô phản ứng theo bản năng trước lý trí.
Hoắc Liệt tiến đến gần mép giường, thân hình cao lớn của anh ở dưới ánh đèn phản chiếu thành bóng đen, đè lên người Khúc Tâm Nhu, giống như hơi thở nặng nề anh đang tỏa ra.
"Thuốc của em đâu?" Hoắc Liệt lạnh giọng chất vấn. "Hả?" Khúc Tâm Nhu dụi mắt, vẻ mặt cô rất hoang mang.
"Bác sĩ kê thuốc cho em, muốn em mỗi ngày đều phải uống. Thuốc đó đâu, lấy ra cho anh xem." Hoắc Liệt không cho Khúc Tâm Nhu bất kỳ cơ hội phản kháng nào, anh trực tiếp ra lệnh cho cô.
Ánh mắt Khúc Tâm Nhu run rẩy, đôi môi mềm mại khẩn trương mấp máy. Dường như cô đã biết kế tiếp sẽ phát sinh việc gì.
"Lấy ra đây cho anh!" Hoắc Liệt nhấn mạnh lại một lần nữa.
Khúc Tâm Nhu từ từ đứng dậy, cô chậm rãi giơ tay mở ngăn tủ đầu giường, sau đó lấy ra một cái túi. Bên trong túi là toàn bộ thuốc mà bác
sĩ kê cho cô, phía trên vỏ thuốc bác sĩ còn đánh dấu, viết rõ liều lượng sử dụng.
Hoắc Liệt cầm lấy túi, anh đổ tất cả thuốc bên trong túi ra. Anh kiểm tra dựa theo liều lượng và thời gian. Anh đếm các viên thuốc còn "Chưa uống" bên trong, anh phát hiện vừa khớp với số lượng mình tìm được.
Hoắc Liệt muốn cười thật to.
Hoắc Liệt buông hộp thuốc xuống, anh tiếp tục hỏi: "Số thuốc này em đã uống hết rồi đúng không?"
Khúc Tâm Nhu ngớ người ngồi ở trên giường, sắc mặt cô trắng bệch, hiếm khi trên mặt cô có biểu tình sợ hãi. Cô nắm chặt chiếc áo khoác, không ngừng vuốt ve nó, cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu phủ nhận.
"Hừ, coi như em thức thời, không tiếp tục nói dối lừa gạt anh."
Hoắc Liệt mở lòng bàn tay ra, đổ số thuốc anh tìm được xuống giường. Anh muốn cho Khúc Tâm Nhu biết rằng anh đã biết được cô đang nói dối.
Hoắc Liệt lại hỏi: "Vì sao không ngoan ngoãn uống thuốc?"
"Không... Ăn không ngon." Khúc Tâm Nhu giống như một đứa trẻ phạm lỗi. Cô khịt mũi, mặt mày ủy khuất trả lời.
Sự tức giận của Hoắc Liệt vô thức giảm xuống, chỉ có ngữ khí của anh vẫn hung hăng: “Nếu em không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được? Cơ thể sao có thể tốt lên được? Chẳng lẽ em muốn mãi mãi làm một con mèo như vậy? Em không muốn trở lại đường đường chính chính làm người à?"
Hoắc Liệt đang ân cần khuyên nhủ và dạy bảo Khúc Tâm Nhu. Khúc Tâm Nhu cúi đầu, cô lẳng lặng nghe anh nói.
Khúc Tâm Nhu nhíu mày, cô chờ đến khi anh nói xong và đang hít thở để lấy lại hơi thì khe khẽ hỏi ngược lại: "Em không thể mãi mãi là một con mèo à?"
Làm mèo, đối với Khúc Tâm Nhu mà nói không có gì không tốt.
"Em..." Hoắc Liệt thế nhưng bị Khúc Tâm Nhu vặn lại mà không có lời bác bỏ. Đôi mắt tức giận của anh đảo khắp nơi, đột nhiên anh chú ý tới trong đống thuốc trên giường còn có một lọ thuốc mỡ... Trên đó viết "Chuyên dụng cho nơi riêng tư của phái nữ".