Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông - Trang 2
Quyển 2 - Chương 57
Mùa thu năm nay đúng thực là một mùa thu âu sầu phiền não với dân kinh doanh Hán Khẩu. Mùng 10 tháng 9, tin tức hãng thuyền Đại Quân thương thảo với công ty Dân Sinh để hợp nhất tuyến đường chuyên chở Giang Xuyên bắt đầu xuất hiện trên báo chí. Và vì lẽ ấy, rất có thể Đại Quân sẽ tạm thoát khỏi nguy cơ bị thu mua.
Chẳng mấy chốc, nhà họ Mạnh đã bán toàn bộ các chi nhánh của Đại Quân tại Giang Xuyên cho công ty Dân Sinh với giá cao, còn công ty Dân Sinh lại chuyển nhượng không hoàn lại các bến tàu quan trọng của mình tại Hán Khẩu cho Đại Quân bằng hình thức hợp tác sử dụng. Tin này được đăng trên trang đầu của tờ Tin tức thương giới Hán Khẩu cùng với một tấm ảnh chụp chung. Trên ảnh, hai cha con Mạnh Đạo Quần ngồi trước một chiếc bàn tròn cùng sếp sòng ngành chuyên chở Tứ Xuyên là Lư Tác Phù. Trên bàn bàn có bày món ngỗng kho đặc sản Trùng Khánh, ba người tươi cười vui vẻ, gương mặt vô cùng ung dung. Mọi người sực tỉnh, hóa ra Mạnh Đạo Quần không hề ngã bệnh mà chỉ lặng lẽ tới Tứ Xuyên tìm một trợ thủ thôi.
Công ty Dân Sinh của Lư Tác Phù là một con rồng đang từng bước xưng bá tại Xuyên Giang, một thời gian dài trước khi hợp tác cùng nhà họ Mạnh, công ty này đã tiện tay thu mua một vài hãng chuyên chở đường biển rải rác trên Xuyên Giang. Những công ty nhỏ này bán tài sản của mình cho Dân Sinh với giá cao, Lư Tác Phù cũng không hề cò kè mặc cả, vung tiền mua hết. Họ giữ lại tất cả các nhân viên cũ của công ty, trọng dụng nhân tài hết mực, vậy là từ đó tới nay, Công ty Dân Sinh không ngừng bành trướng thế lực, đồng thời được cả lòng người mến mộ. Đương nhiên lần này Dân Sinh thu mua các công ty con tại Xuyên Giang của nhà họ Mạnh vì có ý giúp đỡ Đại Quân huy động vốn cứu nguy, giảm chi phí tại các bến tàu Hán Khẩu, tăng sức chứa kho. Dân Sinh mua được gần mười lăm con tàu từ tay nhà họ Mạnh, khiến các đối thủ lớn nhất của công ty này ở Xuyên Giang là hiệu buôn Tây Nhật Thanh, Di Hòa chuyển thắng thành bại. Suốt mấy chục năm qua, từ khi các hiệu buôn Tây phát động thương chiến đến nay, cuối cùng con “ngỗng mập” của ngành chuyên chở đường thủy trên Giang Xuyên đã bị công ty vận tải Trung Quốc độc chiếm, có thể coi đây là đòn tấn công mạnh mẽ được tung ra một cách chật vật của công ty Dân Sinh và hãng thuyền Đại Quân trong tình cảnh khốn quẫn.
Hôm ấy, Ngân Xuyên tới Vũ Xương, báo cho Cảnh Ninh biết tin Mạnh Đạo Quần chuẩn bị mở tiệc khoản đãi Lư Tác Phù tại nhà riêng.
Bọn họ ngồi sóng vai trên chiếc ghế dài, đây là nơi yên tĩnh nhất trong trường, muôn hoa đã dần héo tàn, chỉ mình hoa quế đang đơm bông chíu chít, núi Lạc Gia như gần ngay trước mắt, rừng rậm cao vút, rọi sắc tươi mát trong lành của trời xanh, lá thu sặc sỡ lung linh.
Ngân Xuyên nói: “Các gia đình thương nhân người Hoa như nhà họ Lưu và nhà họ Phương đều nhận được thư mời rồi, chắc chắn Trình Viễn, Kỳ Kỳ sẽ tới chơi, sao em không đi cùng họ? Nhất định người đó cũng có mặt.”
Cảnh Ninh không nói tiếng nào, nhưng cặp mắt cô lại lấp lánh ánh sáng.
Ngân Xuyên đưa cho cô chiếc túi giấy trong tay: “Đây là bánh rán vòng anh mua ở gần trường em, vẫn còn nóng đấy, em ăn đi.”
Cảnh Ninh phát ngấy: “Em ăn cơm rồi, anh ăn đi.”
Ngân Xuyên gật đầu, anh bọc giấy dầu, cầm bánh lên, cắn hai ba miếng là hết một cái, rồi anh lại ngấu nghiến cái tiếp theo. Cảnh Ninh mỉm cười, nói: “Sao lại ăn uống bất nhã thế, đàn ông trong thành phố giao thương ngoại quốc toàn là những quý ông chứ đâu phải hạng cộc cằn.”
“Từ lúc mở mắt tới giờ anh phải chạy như chong chóng tới bốn năm nơi rồi, còn chưa có gì bỏ bụng.”
“Anh khổ như vậy làm gì, kinh doanh quan trọng hơn hay sức khỏe quan trọng hơn?”
“Em vui quan trọng hơn.” Anh không kịp nghĩ ngợi gì, cứ thế buột miệng.
Cảnh Ninh chợt thoáng thấy gượng gạo, hồi lâu sau, cô mới khẽ dịch người, ngồi xa ra một chút. Bốn bề chỉ còn tiếng gió thổi những tán cây. Ngân Xuyên cúi đầu, chầm chậm vo túi giấy lại, nắm trong lòng bàn tay.
Hai người im lặng một lúc lâu, Ngân Xuyên liếc nhìn Cảnh Ninh, khẽ nói: “Ninh Ninh, bộ đồ hôm nay em mặc rất đẹp.”
Cảnh Ninh mỉm cười, cúi đầu vuốt ve vạt áo màu hồng cánh sen, trên có thêu đóa thủy tiên vàng: “Cô Đồng may cho em đấy.”
“Cô Đồng?”
“Vâng, là cô Đồng ta gặp trong bữa cơm lần trước. Cô ấy bế một đứa trẻ, anh nhớ cô ấy chứ.”
“Ừ,” Ngân Xuyên sực tỉnh, rồi lại thấy là lạ, “sao hai người lại thành bạn bè vậy?”
Cảnh Ninh mỉm cười nói: “Cô ấy muốn học chữ, còn rất tò mò với trường học của bọn em nên mới tới tìm em. Vậy là em dắt cô ấy đi dạo, thăm thú xung quanh. Đó là một cô gái rất thú vị, rõ ràng nhỏ hơn em mấy tuổi mà chịu khó hiểu biết hơn nhiều, còn khéo tay, xinh đẹp nữa, lại là bà chủ của một hiệu may.”
Ngân Xuyên bật thốt: “Cô ấy sao so được với em?”
Có cơn gió thoảng qua, hoa quế lả tả buông mình, Cảnh Ninh nắm lấy một vốc hoa quế rơi trên người, cô bọc nó lại bằng khăn tay rồi đứng dậy: “Anh cả, lát nữa em còn phải đi học.”
“Ừ, anh cũng có công chuyện phải xử lý.” Ngân Xuyên cũng đứng lên.
Cô tiễn anh ra cổng Tây, nhìn bóng lưng gầy rộc đi của anh, một thứ cảm giác xót xa thoáng dấy lên trong cô.
Anh như biết cô đang đưa mắt dõi theo, bèn quay lưng lại, vẫy tay với cô.
“Em về đi kẻo muộn học.”
“Cảm ơn anh… đã nói cho em tin này, tóm lại… tất cả mọi chuyện… cảm ơn anh, anh cả.”
Ngân Xuyên mất kiên nhẫn: “Em nói những lời này làm gì.”
“Em không biết mình nên nói gì.” Cảnh Ninh thẳng thắn bộc bạch, cặp mắt cô sáng ngời, trong veo, “Từ nhỏ tới lớn anh đã đối xử quá tốt với em, em không biết mình nên đền đáp anh thế nào, mà em thì lại luôn cư xử tùy tiện, đem đến bao phiền phức cho anh… Em cũng không biết mình phải trả nợ anh ra sao.”
Sự kiên định anh đã cố gắng bồi đắp dần bị cô phá vỡ từng chút từng chút một, nỗi xúc động muốn từ bỏ chợt ùa đến. Nếu có thể buông bỏ sự cố chấp đã cầm tù bó buộc anh, có thể buông bỏ nỗi đau đớn không thể cất thành lời, thật ra cũng chẳng có gì là xấu.
Anh nhìn cô chăm chú, khẽ cất tiếng: “Em không phải khách sáo với anh như vậy, hơn nữa anh cũng đã làm nhiều điều có lỗi với em. Giờ chỉ cần em vui vẻ thôi là được.”
Chiều hôm sau, Cảnh Ninh lên phà trở về Hán Khẩu.
Buổi dạ tiệc nhà họ Mạnh tổ chức kết thúc, tiệc rượu mới bắt đầu chưa được bao lâu, cô tính trước thời gian, lúc đến trước cổng nhà họ Mạnh, Trình Viễn đã đứng trong sân chờ cô.
“Tử Chiêu đang ở đâu?” Cảnh Ninh vội cất bước tới bên bạn mình.
“Cậu ấy đang nói chuyện với anh trai tớ.” Trình Viễn nắm tay Cảnh Ninh, hai người sóng vai tiến vào phòng khách, “Lát nữa sẽ có vũ hội, chỉ dành cho đám trẻ tuổi thôi, người lớn sẽ rời đi nơi khác.”
Cảnh Ninh đáp “ừ”, Trình Viễn thấy tay bạn mình lạnh buốt liền thốt: “Chẳng biết hai cậu có mâu thuẫn gì với nhau, nhưng vì biết tính cậu nên thấy cậu không nói, bọn tớ cũng không hỏi. Hôm nay Mạnh Tử Chiêu hơi là lạ, cứ như uống thuốc tiên, tràn trề sức sống, lông mày chuẩn bị bay lên đỉnh đầu tới nơi, dù giờ cậu ta là tổng giám đốc của Đại Quân thì sao, cũng chỉ là thằng nhãi thôi mà, đắc ý gì chứ? Ninh Ninh, có phải cậu ta vênh váo khoe mẽ với cậu, bị cậu trách nên hai người mới cãi nhau không?”
“Không phải, anh ấy không làm vậy với tớ.”
“Cha tớ bảo dạo gần đây nhà họ Mạnh cũng rất khó khăn, chuyện làm ăn gặp nhiều cản trở. Hôm nay Tử Chiêu có ngang ngược thế nào cậu cũng đừng gây gổ với cậu ta, hãy thông cảm cho cậu ta một chút, khi nào bình tĩnh lại cậu ta sẽ biết ơn cậu.”
“Tớ không gây gổ với anh ấy đâu.”
“Nếu Tử Chiêu bắt nạt cậu thì cậu đừng quan tâm tới cậu ta nữa.”
“Tớ không sợ bị bắt nạt.”
Trình Viễn nhìn Cảnh Ninh với vẻ ngờ vực, không dám tin đây là lời được thốt từ miệng cô tiểu thư Cảnh Ninh đỏng đảnh. Cảnh Ninh mím môi đưa mắt dõi vào phòng khách, đèn được mở sáng trưng, cô tìm thấy bóng Mạnh Tử Chiêu trong biển người lụa là gấm vóc. Quả thực cậu đang tràn trề nhựa sống, gò má hồng hào, khí khái bừng bừng, mặc bộ vest phẳng phiu, đầu tóc chải bóng mượt, chốc chốc lại cất tiếng cười vang, xem chừng đang rất vui vẻ. Cảnh Ninh chợt cảm thấy sợ sệt tột cùng.
Chắc chắn cậu biết cô sẽ tới, không chỉ vậy, cậu còn đang bài xích cô.
“Tử Chiêu!” Cô lấy dũng khí, tiến thật nhanh lại gần cậu, chẳng biết cô tìm đâu ra lá gan để cất giọng hoan hỉ phấn chấn hô tên cậu. Khách khứa đứng vây quanh Tử Chiêu đều là người quen của họ, thấy cô tiến lại, mọi người cùng lùi ra, cười: “Được rồi, người nắm thóp cậu tới rồi, bọn tôi phải biết điều nhường sân khấu cho hai cậu đấy.”
Tử Chiêu cười: “Các cậu biết lát nữa tôi sẽ thắng được tiền nên sợ quá chạy mất phải không?” Mọi người còn chưa kịp đáp, cậu đã tươi cười, vừa quay người lại vừa nói, “Ồ, em tới rồi sao?”
Chợt nghe thấy tiếng cậu mà cứ như đang mơ, cô ngơ ngác nhìn vào mắt cậu, trong đó chẳng có chút ý cười.
Tử Chiêu gọi bồi bàn lại, lấy một đĩa bánh ngọt nhỏ trong khay đưa cô. Cảnh Ninh nhận bánh, khẽ cất lời: “Tử Chiêu, chúng mình nói chuyện đi.”
Tử Chiêu lạnh nhạt đáp: “Còn có gì để nói nữa? Chuyện cần biết cũng đã biết rồi. Anh biết cả rồi.”
Lòng cô chùng xuống.
“Có vài điều anh không biết rõ, mình có thể tìm nơi khác nói chuyện không? Ở đây không phù hợp để trò chuyện.”
“Anh lại thấy phù hợp đấy chứ. Hay em nghĩ những lời em chuẩn bị nói có điểm gì đó không phù hợp?”
Cậu vẫn cay nghiệt sắc bén như xưa, nhưng sự đau khổ trong tim cô lại vơi bớt phần nào, cô cùng cậu rời khỏi phòng khách, tiến vào một căn phòng nhỏ bên mé Tây hành lang, đây là nơi bà Mạnh thường hay uống trà chiều, bác Trần nhanh nhẹn bám theo sau, Tử Chiêu vốn định khép cửa lại, nhưng thấy bác Trần đang đưa lưng đứng cạnh khung cửa cách đó không xa, cậu lại để hé cửa, quay mình nói với Cảnh Ninh: “Em có chuyện gì cần nói thì nói đi. Anh còn phải tiếp khách.”
Cô đặt đĩa bánh xuống chiếc bàn nhỏ, ngẩng đầu nhìn cậu, rành mạnh thốt từng chữ: “Mạnh Tử Chiêu, trái tim của em không thay đổi, chưa bao giờ thay đổi.”
Cậu cau mày, ánh mắt trở nên u ám: “Vậy thì xin lỗi em, trái tim anh thay đổi rồi.”
“Anh có ý gì?”
“Ý của anh đã viết rất rõ trong lá thư gửi gia đình em rồi. Những lời trên đó chính là suy nghĩ của anh.”
“Em không tin.”
“Tin hay không là chuyện của em. Hôm nay anh không muốn giằng co với em chút nào, cũng không muốn cãi cọ với em ở đây.” Anh hạ giọng, “Anh không có thời gian và hơi sức để diễn vở kịch ân oán với em đâu.”
Vành mắt cô đỏ hoe, loang loáng ánh nước, nhưng gương mặt còn rất cố chấp kiên quyết: “Trước kia anh nói gì với em, anh không giữ lời sao?”
Tử Chiêu nhìn cô, cười: “Ai không giữ lời trước?”
Ánh mắt cậu như một con dao, lăng trì từng phân kiêu ngạo của cô, còn cô lại bướng bỉnh phản biện vì bản thân mình. Cô vươn tay khẩn cầu: “Em không cố tình làm vậy. Em chỉ có thể nói em rất hối hận, em chỉ mong mình chết quách đi cho rồi. Nhưng nếu em chết… nếu em chết, em sẽ không được nhìn thấy anh nữa.”
Cậu nhìn cô chằm chằm, có ánh sáng lẩn khuất nơi mắt cậu, rồi cậu thở dài, khẽ nắm lấy tay cô. Thật ra tay cậu cũng rất lạnh, cũng đang khẽ run rẩy như cô. Giây phút da thịt cận kề, Cảnh Ninh cảm thấy mọi nỗi tủi thân và đau đớn đã tan biến thành mây khói.
“Sao tay em lại bị thương?” Cậu khẽ cất tiếng hỏi, vuốt ve vết thương trên tay cô.
“Em bị giá cắm nến cứa vào tay.”
“Chắc là đau lắm.”
Cô khụt khịt, mỉm cười: “Giờ không còn đau nữa rồi.”
“Đúng vậy. Đau dài không bằng đau ngắn, vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Cứ coi như đây chỉ là một giấc mộng đi.”
Cô sững sờ, nhìn cậu mà không sao tin nổi, Tử Chiêu buông ngay tay cô ra, cậu nói: “Em về đi.”
Cậu biết cô sẽ không dùng dằng khóc lóc, vì cô quá hiếu thắng. Nhưng lúc bỏ đi, cậu vẫn dằn lòng không đậu, ngoảnh đầu nhìn cô, gương mặt cô hướng thẳng về phía cậu, dáng đứng thẳng tắp, đôi mắt vẫn trong veo, tự do như xưa, vẫn kiêu ngạo như xưa, nhưng mặt cô đầm đìa nước mắt, cô khóc trong im lặng. Thật ra nước mắt có bao giờ rơi thành tiếng đâu? Nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự cô độc và trống trải khi từng giọt nước mắt ấy lăn xuống, tựa một kẻ bị đẩy vào hư không, vươn tay quờ quạng, nhưng lại chẳng tìm nổi chỗ bám víu. Thấy cậu quay lại nhìn mình, cô nhếch môi, vẫn là vẻ mặt không chịu nhận thua có một không hai ấy.
Sau đó cô chạy về phía cậu. Khoảnh khắc ấy, Tử Chiêu cảm thấy máu huyết dưới gót chân mình như dồn thẳng lên đầu. Cảnh Ninh chạy tới trước mặt cậu, cô lau nước mắt, cất tiếng bằng giọng điệu gần như cố chấp: “Một ngày thôi, Mạnh Tử Chiêu, hãy ở bên em một ngày thôi.”
“Rốt cuộc em muốn gì!” Cậu nghiến răng.
“Mười một giờ ngày mai em sẽ chờ anh ở cổng Tây trường học. Nếu anh không đến, em sẽ nhảy xuống Đông Hồ.”
“Thích nhảy thì nhảy đi!”
“Tên nhóc họ Mạnh thối tha, anh có tin em nói được làm được không? Dù sao thì tan học em cũng tới đó tìm anh, nếu anh đến muộn hoặc không đến, em sẽ tự tử.”
Cậu tức phát điên: “Tự tử thì đi học làm quái gì! Anh còn phải ngồi chờ em học xong nữa hả! Lý lẽ cái kiểu gì đấy.”
“Em thích thế đấy, kệ em!”
Cậu trừng mắt nhìn cô, nhưng không biết vì sao, một thứ cảm giác quá đỗi rối bời lại khiến cậu dở khóc dở cười. Cảnh Ninh lườm cậu, gương mặt trắng muốt dưới ánh đèn như ngọc như ngà, Tử Chiêu không sao tưởng tượng nổi cô nhóc này lại đang khoác lên vẻ mặt hả hê đắc thắng.
Không thể chịu nổi!
Môi cậu run run, Cảnh Ninh quay người bước khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc, nhà họ Mạnh đã bán toàn bộ các chi nhánh của Đại Quân tại Giang Xuyên cho công ty Dân Sinh với giá cao, còn công ty Dân Sinh lại chuyển nhượng không hoàn lại các bến tàu quan trọng của mình tại Hán Khẩu cho Đại Quân bằng hình thức hợp tác sử dụng. Tin này được đăng trên trang đầu của tờ Tin tức thương giới Hán Khẩu cùng với một tấm ảnh chụp chung. Trên ảnh, hai cha con Mạnh Đạo Quần ngồi trước một chiếc bàn tròn cùng sếp sòng ngành chuyên chở Tứ Xuyên là Lư Tác Phù. Trên bàn bàn có bày món ngỗng kho đặc sản Trùng Khánh, ba người tươi cười vui vẻ, gương mặt vô cùng ung dung. Mọi người sực tỉnh, hóa ra Mạnh Đạo Quần không hề ngã bệnh mà chỉ lặng lẽ tới Tứ Xuyên tìm một trợ thủ thôi.
Công ty Dân Sinh của Lư Tác Phù là một con rồng đang từng bước xưng bá tại Xuyên Giang, một thời gian dài trước khi hợp tác cùng nhà họ Mạnh, công ty này đã tiện tay thu mua một vài hãng chuyên chở đường biển rải rác trên Xuyên Giang. Những công ty nhỏ này bán tài sản của mình cho Dân Sinh với giá cao, Lư Tác Phù cũng không hề cò kè mặc cả, vung tiền mua hết. Họ giữ lại tất cả các nhân viên cũ của công ty, trọng dụng nhân tài hết mực, vậy là từ đó tới nay, Công ty Dân Sinh không ngừng bành trướng thế lực, đồng thời được cả lòng người mến mộ. Đương nhiên lần này Dân Sinh thu mua các công ty con tại Xuyên Giang của nhà họ Mạnh vì có ý giúp đỡ Đại Quân huy động vốn cứu nguy, giảm chi phí tại các bến tàu Hán Khẩu, tăng sức chứa kho. Dân Sinh mua được gần mười lăm con tàu từ tay nhà họ Mạnh, khiến các đối thủ lớn nhất của công ty này ở Xuyên Giang là hiệu buôn Tây Nhật Thanh, Di Hòa chuyển thắng thành bại. Suốt mấy chục năm qua, từ khi các hiệu buôn Tây phát động thương chiến đến nay, cuối cùng con “ngỗng mập” của ngành chuyên chở đường thủy trên Giang Xuyên đã bị công ty vận tải Trung Quốc độc chiếm, có thể coi đây là đòn tấn công mạnh mẽ được tung ra một cách chật vật của công ty Dân Sinh và hãng thuyền Đại Quân trong tình cảnh khốn quẫn.
Hôm ấy, Ngân Xuyên tới Vũ Xương, báo cho Cảnh Ninh biết tin Mạnh Đạo Quần chuẩn bị mở tiệc khoản đãi Lư Tác Phù tại nhà riêng.
Bọn họ ngồi sóng vai trên chiếc ghế dài, đây là nơi yên tĩnh nhất trong trường, muôn hoa đã dần héo tàn, chỉ mình hoa quế đang đơm bông chíu chít, núi Lạc Gia như gần ngay trước mắt, rừng rậm cao vút, rọi sắc tươi mát trong lành của trời xanh, lá thu sặc sỡ lung linh.
Ngân Xuyên nói: “Các gia đình thương nhân người Hoa như nhà họ Lưu và nhà họ Phương đều nhận được thư mời rồi, chắc chắn Trình Viễn, Kỳ Kỳ sẽ tới chơi, sao em không đi cùng họ? Nhất định người đó cũng có mặt.”
Cảnh Ninh không nói tiếng nào, nhưng cặp mắt cô lại lấp lánh ánh sáng.
Ngân Xuyên đưa cho cô chiếc túi giấy trong tay: “Đây là bánh rán vòng anh mua ở gần trường em, vẫn còn nóng đấy, em ăn đi.”
Cảnh Ninh phát ngấy: “Em ăn cơm rồi, anh ăn đi.”
Ngân Xuyên gật đầu, anh bọc giấy dầu, cầm bánh lên, cắn hai ba miếng là hết một cái, rồi anh lại ngấu nghiến cái tiếp theo. Cảnh Ninh mỉm cười, nói: “Sao lại ăn uống bất nhã thế, đàn ông trong thành phố giao thương ngoại quốc toàn là những quý ông chứ đâu phải hạng cộc cằn.”
“Từ lúc mở mắt tới giờ anh phải chạy như chong chóng tới bốn năm nơi rồi, còn chưa có gì bỏ bụng.”
“Anh khổ như vậy làm gì, kinh doanh quan trọng hơn hay sức khỏe quan trọng hơn?”
“Em vui quan trọng hơn.” Anh không kịp nghĩ ngợi gì, cứ thế buột miệng.
Cảnh Ninh chợt thoáng thấy gượng gạo, hồi lâu sau, cô mới khẽ dịch người, ngồi xa ra một chút. Bốn bề chỉ còn tiếng gió thổi những tán cây. Ngân Xuyên cúi đầu, chầm chậm vo túi giấy lại, nắm trong lòng bàn tay.
Hai người im lặng một lúc lâu, Ngân Xuyên liếc nhìn Cảnh Ninh, khẽ nói: “Ninh Ninh, bộ đồ hôm nay em mặc rất đẹp.”
Cảnh Ninh mỉm cười, cúi đầu vuốt ve vạt áo màu hồng cánh sen, trên có thêu đóa thủy tiên vàng: “Cô Đồng may cho em đấy.”
“Cô Đồng?”
“Vâng, là cô Đồng ta gặp trong bữa cơm lần trước. Cô ấy bế một đứa trẻ, anh nhớ cô ấy chứ.”
“Ừ,” Ngân Xuyên sực tỉnh, rồi lại thấy là lạ, “sao hai người lại thành bạn bè vậy?”
Cảnh Ninh mỉm cười nói: “Cô ấy muốn học chữ, còn rất tò mò với trường học của bọn em nên mới tới tìm em. Vậy là em dắt cô ấy đi dạo, thăm thú xung quanh. Đó là một cô gái rất thú vị, rõ ràng nhỏ hơn em mấy tuổi mà chịu khó hiểu biết hơn nhiều, còn khéo tay, xinh đẹp nữa, lại là bà chủ của một hiệu may.”
Ngân Xuyên bật thốt: “Cô ấy sao so được với em?”
Có cơn gió thoảng qua, hoa quế lả tả buông mình, Cảnh Ninh nắm lấy một vốc hoa quế rơi trên người, cô bọc nó lại bằng khăn tay rồi đứng dậy: “Anh cả, lát nữa em còn phải đi học.”
“Ừ, anh cũng có công chuyện phải xử lý.” Ngân Xuyên cũng đứng lên.
Cô tiễn anh ra cổng Tây, nhìn bóng lưng gầy rộc đi của anh, một thứ cảm giác xót xa thoáng dấy lên trong cô.
Anh như biết cô đang đưa mắt dõi theo, bèn quay lưng lại, vẫy tay với cô.
“Em về đi kẻo muộn học.”
“Cảm ơn anh… đã nói cho em tin này, tóm lại… tất cả mọi chuyện… cảm ơn anh, anh cả.”
Ngân Xuyên mất kiên nhẫn: “Em nói những lời này làm gì.”
“Em không biết mình nên nói gì.” Cảnh Ninh thẳng thắn bộc bạch, cặp mắt cô sáng ngời, trong veo, “Từ nhỏ tới lớn anh đã đối xử quá tốt với em, em không biết mình nên đền đáp anh thế nào, mà em thì lại luôn cư xử tùy tiện, đem đến bao phiền phức cho anh… Em cũng không biết mình phải trả nợ anh ra sao.”
Sự kiên định anh đã cố gắng bồi đắp dần bị cô phá vỡ từng chút từng chút một, nỗi xúc động muốn từ bỏ chợt ùa đến. Nếu có thể buông bỏ sự cố chấp đã cầm tù bó buộc anh, có thể buông bỏ nỗi đau đớn không thể cất thành lời, thật ra cũng chẳng có gì là xấu.
Anh nhìn cô chăm chú, khẽ cất tiếng: “Em không phải khách sáo với anh như vậy, hơn nữa anh cũng đã làm nhiều điều có lỗi với em. Giờ chỉ cần em vui vẻ thôi là được.”
Chiều hôm sau, Cảnh Ninh lên phà trở về Hán Khẩu.
Buổi dạ tiệc nhà họ Mạnh tổ chức kết thúc, tiệc rượu mới bắt đầu chưa được bao lâu, cô tính trước thời gian, lúc đến trước cổng nhà họ Mạnh, Trình Viễn đã đứng trong sân chờ cô.
“Tử Chiêu đang ở đâu?” Cảnh Ninh vội cất bước tới bên bạn mình.
“Cậu ấy đang nói chuyện với anh trai tớ.” Trình Viễn nắm tay Cảnh Ninh, hai người sóng vai tiến vào phòng khách, “Lát nữa sẽ có vũ hội, chỉ dành cho đám trẻ tuổi thôi, người lớn sẽ rời đi nơi khác.”
Cảnh Ninh đáp “ừ”, Trình Viễn thấy tay bạn mình lạnh buốt liền thốt: “Chẳng biết hai cậu có mâu thuẫn gì với nhau, nhưng vì biết tính cậu nên thấy cậu không nói, bọn tớ cũng không hỏi. Hôm nay Mạnh Tử Chiêu hơi là lạ, cứ như uống thuốc tiên, tràn trề sức sống, lông mày chuẩn bị bay lên đỉnh đầu tới nơi, dù giờ cậu ta là tổng giám đốc của Đại Quân thì sao, cũng chỉ là thằng nhãi thôi mà, đắc ý gì chứ? Ninh Ninh, có phải cậu ta vênh váo khoe mẽ với cậu, bị cậu trách nên hai người mới cãi nhau không?”
“Không phải, anh ấy không làm vậy với tớ.”
“Cha tớ bảo dạo gần đây nhà họ Mạnh cũng rất khó khăn, chuyện làm ăn gặp nhiều cản trở. Hôm nay Tử Chiêu có ngang ngược thế nào cậu cũng đừng gây gổ với cậu ta, hãy thông cảm cho cậu ta một chút, khi nào bình tĩnh lại cậu ta sẽ biết ơn cậu.”
“Tớ không gây gổ với anh ấy đâu.”
“Nếu Tử Chiêu bắt nạt cậu thì cậu đừng quan tâm tới cậu ta nữa.”
“Tớ không sợ bị bắt nạt.”
Trình Viễn nhìn Cảnh Ninh với vẻ ngờ vực, không dám tin đây là lời được thốt từ miệng cô tiểu thư Cảnh Ninh đỏng đảnh. Cảnh Ninh mím môi đưa mắt dõi vào phòng khách, đèn được mở sáng trưng, cô tìm thấy bóng Mạnh Tử Chiêu trong biển người lụa là gấm vóc. Quả thực cậu đang tràn trề nhựa sống, gò má hồng hào, khí khái bừng bừng, mặc bộ vest phẳng phiu, đầu tóc chải bóng mượt, chốc chốc lại cất tiếng cười vang, xem chừng đang rất vui vẻ. Cảnh Ninh chợt cảm thấy sợ sệt tột cùng.
Chắc chắn cậu biết cô sẽ tới, không chỉ vậy, cậu còn đang bài xích cô.
“Tử Chiêu!” Cô lấy dũng khí, tiến thật nhanh lại gần cậu, chẳng biết cô tìm đâu ra lá gan để cất giọng hoan hỉ phấn chấn hô tên cậu. Khách khứa đứng vây quanh Tử Chiêu đều là người quen của họ, thấy cô tiến lại, mọi người cùng lùi ra, cười: “Được rồi, người nắm thóp cậu tới rồi, bọn tôi phải biết điều nhường sân khấu cho hai cậu đấy.”
Tử Chiêu cười: “Các cậu biết lát nữa tôi sẽ thắng được tiền nên sợ quá chạy mất phải không?” Mọi người còn chưa kịp đáp, cậu đã tươi cười, vừa quay người lại vừa nói, “Ồ, em tới rồi sao?”
Chợt nghe thấy tiếng cậu mà cứ như đang mơ, cô ngơ ngác nhìn vào mắt cậu, trong đó chẳng có chút ý cười.
Tử Chiêu gọi bồi bàn lại, lấy một đĩa bánh ngọt nhỏ trong khay đưa cô. Cảnh Ninh nhận bánh, khẽ cất lời: “Tử Chiêu, chúng mình nói chuyện đi.”
Tử Chiêu lạnh nhạt đáp: “Còn có gì để nói nữa? Chuyện cần biết cũng đã biết rồi. Anh biết cả rồi.”
Lòng cô chùng xuống.
“Có vài điều anh không biết rõ, mình có thể tìm nơi khác nói chuyện không? Ở đây không phù hợp để trò chuyện.”
“Anh lại thấy phù hợp đấy chứ. Hay em nghĩ những lời em chuẩn bị nói có điểm gì đó không phù hợp?”
Cậu vẫn cay nghiệt sắc bén như xưa, nhưng sự đau khổ trong tim cô lại vơi bớt phần nào, cô cùng cậu rời khỏi phòng khách, tiến vào một căn phòng nhỏ bên mé Tây hành lang, đây là nơi bà Mạnh thường hay uống trà chiều, bác Trần nhanh nhẹn bám theo sau, Tử Chiêu vốn định khép cửa lại, nhưng thấy bác Trần đang đưa lưng đứng cạnh khung cửa cách đó không xa, cậu lại để hé cửa, quay mình nói với Cảnh Ninh: “Em có chuyện gì cần nói thì nói đi. Anh còn phải tiếp khách.”
Cô đặt đĩa bánh xuống chiếc bàn nhỏ, ngẩng đầu nhìn cậu, rành mạnh thốt từng chữ: “Mạnh Tử Chiêu, trái tim của em không thay đổi, chưa bao giờ thay đổi.”
Cậu cau mày, ánh mắt trở nên u ám: “Vậy thì xin lỗi em, trái tim anh thay đổi rồi.”
“Anh có ý gì?”
“Ý của anh đã viết rất rõ trong lá thư gửi gia đình em rồi. Những lời trên đó chính là suy nghĩ của anh.”
“Em không tin.”
“Tin hay không là chuyện của em. Hôm nay anh không muốn giằng co với em chút nào, cũng không muốn cãi cọ với em ở đây.” Anh hạ giọng, “Anh không có thời gian và hơi sức để diễn vở kịch ân oán với em đâu.”
Vành mắt cô đỏ hoe, loang loáng ánh nước, nhưng gương mặt còn rất cố chấp kiên quyết: “Trước kia anh nói gì với em, anh không giữ lời sao?”
Tử Chiêu nhìn cô, cười: “Ai không giữ lời trước?”
Ánh mắt cậu như một con dao, lăng trì từng phân kiêu ngạo của cô, còn cô lại bướng bỉnh phản biện vì bản thân mình. Cô vươn tay khẩn cầu: “Em không cố tình làm vậy. Em chỉ có thể nói em rất hối hận, em chỉ mong mình chết quách đi cho rồi. Nhưng nếu em chết… nếu em chết, em sẽ không được nhìn thấy anh nữa.”
Cậu nhìn cô chằm chằm, có ánh sáng lẩn khuất nơi mắt cậu, rồi cậu thở dài, khẽ nắm lấy tay cô. Thật ra tay cậu cũng rất lạnh, cũng đang khẽ run rẩy như cô. Giây phút da thịt cận kề, Cảnh Ninh cảm thấy mọi nỗi tủi thân và đau đớn đã tan biến thành mây khói.
“Sao tay em lại bị thương?” Cậu khẽ cất tiếng hỏi, vuốt ve vết thương trên tay cô.
“Em bị giá cắm nến cứa vào tay.”
“Chắc là đau lắm.”
Cô khụt khịt, mỉm cười: “Giờ không còn đau nữa rồi.”
“Đúng vậy. Đau dài không bằng đau ngắn, vết thương nào rồi cũng sẽ lành. Cứ coi như đây chỉ là một giấc mộng đi.”
Cô sững sờ, nhìn cậu mà không sao tin nổi, Tử Chiêu buông ngay tay cô ra, cậu nói: “Em về đi.”
Cậu biết cô sẽ không dùng dằng khóc lóc, vì cô quá hiếu thắng. Nhưng lúc bỏ đi, cậu vẫn dằn lòng không đậu, ngoảnh đầu nhìn cô, gương mặt cô hướng thẳng về phía cậu, dáng đứng thẳng tắp, đôi mắt vẫn trong veo, tự do như xưa, vẫn kiêu ngạo như xưa, nhưng mặt cô đầm đìa nước mắt, cô khóc trong im lặng. Thật ra nước mắt có bao giờ rơi thành tiếng đâu? Nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự cô độc và trống trải khi từng giọt nước mắt ấy lăn xuống, tựa một kẻ bị đẩy vào hư không, vươn tay quờ quạng, nhưng lại chẳng tìm nổi chỗ bám víu. Thấy cậu quay lại nhìn mình, cô nhếch môi, vẫn là vẻ mặt không chịu nhận thua có một không hai ấy.
Sau đó cô chạy về phía cậu. Khoảnh khắc ấy, Tử Chiêu cảm thấy máu huyết dưới gót chân mình như dồn thẳng lên đầu. Cảnh Ninh chạy tới trước mặt cậu, cô lau nước mắt, cất tiếng bằng giọng điệu gần như cố chấp: “Một ngày thôi, Mạnh Tử Chiêu, hãy ở bên em một ngày thôi.”
“Rốt cuộc em muốn gì!” Cậu nghiến răng.
“Mười một giờ ngày mai em sẽ chờ anh ở cổng Tây trường học. Nếu anh không đến, em sẽ nhảy xuống Đông Hồ.”
“Thích nhảy thì nhảy đi!”
“Tên nhóc họ Mạnh thối tha, anh có tin em nói được làm được không? Dù sao thì tan học em cũng tới đó tìm anh, nếu anh đến muộn hoặc không đến, em sẽ tự tử.”
Cậu tức phát điên: “Tự tử thì đi học làm quái gì! Anh còn phải ngồi chờ em học xong nữa hả! Lý lẽ cái kiểu gì đấy.”
“Em thích thế đấy, kệ em!”
Cậu trừng mắt nhìn cô, nhưng không biết vì sao, một thứ cảm giác quá đỗi rối bời lại khiến cậu dở khóc dở cười. Cảnh Ninh lườm cậu, gương mặt trắng muốt dưới ánh đèn như ngọc như ngà, Tử Chiêu không sao tưởng tượng nổi cô nhóc này lại đang khoác lên vẻ mặt hả hê đắc thắng.
Không thể chịu nổi!
Môi cậu run run, Cảnh Ninh quay người bước khỏi phòng.