Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch
Chương 56
“Em….Em làm sao có thể….” Lâm Mậu Thu nhìn người phụ nữ đang ôm đứa trẻ, biểu tình dại ra, sắc mặt trắng bệch: ”Tuyết Phân à, không phải em đã chết rồi sao?”
Ký ức tràn về như những thước phim quay chậm, Lâm Mậu Thu theo bản năng lùi ra sau, Tuyết Phân của hắn rõ ràng đã chết mấy năm trước, vậy người này này là sao?
“Em đã chết rồi, nhưng mà em không thể buông bỏ.” Tuyết Phân cười cười, ánh mắt ôn nhu nhìn thoáng qua đứa trẻ: ”Người ta nói con gái kiếp này là tình nhân kiếp trước của cha. Diêm Vương đại nhân nói tổ tiên tích đức, em liền xin đại nhân cho em đầu thai. Nếu không được l.à.m t.ì.n.h nhân, em xin được làm thân nhân của anh…”
Lâm Mậu Thu nghe xong sửng sốt, không thể tin được mà nhìn đứa trẻ trong lòng Tuyết Phân: ”Em nói, em nói đứa trẻ này…”
Tuyết Phân cười cười, nụ cười có phần khó coi: ”Nhưng em lại không nghĩ đến, anh đã biến thành dạng này, đâu còn là thiếu niên dương quang Lâm Mậu Thu mình đầy trách nhiệm? Nếu không phải em quên uống canh Mạnh Bà, hẳn là đã chết thêm một lần.”
Lâm Mậu Thu nhìn đứa trẻ, trầm ngâm hồi lâu.
“Lương thiện, trách nhiệm để làm gì? Em biết không, lúc chứng kiến em sinh khó mà chết ngay trong n.g.ự.c anh, cảm giác của anh là thế nào? Lũ bác sĩ chỉ nhìn vào tiền kia, sẽ vì anh là người lương thiện mà cứu em sao? Em đã quên thời gian chúng ta không bằng ăn xin trên đường sao? Anh dập đầu xin người ta, quỳ lạy cũng không được bố thì một ánh mắt. Lúc đó, anh đã hiểu ra, xã hội này chỉ xoay quanh đồng tiền thôi, không có tiền thì chẳng là cái thá gì.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại dần điên cuồng trở lại: ”Chỉ có tiền, tiền mới là vạn năng. Em xem đi, giờ anh có tiền, ai cũng nịnh bợ anh.”
“Tuyết Phân, mau đưa đứa trẻ cho anh.” Lâm Mậu Thu vươn tay, biểu tình ôn nhu nhưng giọng nói lại quyết tuyệt: ”Đưa đứa trẻ cho anh, anh hiến tế nó, anh sẽ lại có tiền. Tuyết Phân ngoan, đưa cho anh nhé.”
Tuyết Phân nhìn người đàn ông cô đã từng yêu tha thiết, vì hắn mà cô làm trái pháp lệnh Địa phủ, bị quỷ sai bắt về chịu đày dầu sôi, không thể ngờ người mình tâm tâm niệm niệm đã sớm không còn là người mà mình biết.
Tuyết Phân ôm đứa nhỏ thật chặt trong tay, lui sau hai bước.
Thấy cô lùi về sau, Lâm Mậu Thu có chút nóng nảy, duỗi tay muốn cướp lấy đứa trẻ.
“Bước qua xác tôi đã.” Tuyết Phân đã ôm được đứa trẻ, Dương Miên Miên không còn e ngại gì nữa, đá vào khoeo chân Lâm Mậu Thu.
Hắn bị bất ngờ, quỳ xuống thịch một cái, lại đúng chỗ trước hai quỷ hài. Lâm Mậu Thu ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt kia đang nhìn thẳng mặt hắn, lập tức hét lên, muốn lùi về sau. Nhưng hắn còn chưa kịp thối lui, hai quỷ hài kia đã nhảy tới, ngồi trên vai, hé miệng, cắm răng nanh vào cổ hắn.
Lâm Mậu Thu hét to. Trước đây hắn không nhìn thấy quỷ hài, chỉ cảm nhận được vai nhức mỏi, giờ nhìn thấy, dọa hắn muốn vỡ gan.
“Xuống đi. Nhanh. Xuống nhanh…!” Lâm Mậu Thu duỗi tay muốn gạt quỷ hài xuống, nhưng càng gạt, răng nanh kia càng cắm sâu vào cổ hắn. Hắn sợ đến mức lăn lộn trên mặt đất, vừa lúc đụng vào Tương Tần Tử đang bị trói quỳ trên mặt đất. Hắn cùng đường, vội hét lên: ”Đạo trưởng, Đạo trưởng, mau cứu tôi với!
“ô ô…Leng keng Leng keng…” Tương Tần Tử lắc đầu, giờ hắn còn không bảo vệ được bản thân mình.
Quỷ hài ngưng tụ thành thật thể, âm khí cũng mạnh hơn nhiều, vết cắn trên cổ Lâm Mậu Thu nhanh chóng biến thành màu xanh đen, lộ ra chút hắc khí. Hắn tự cảm thấy thân thể đau đớn, giống như có cái gì đó chậm rãi trôi ra ngoài. Hắn điên cuồng cào trên người nhiều vết máu. Trong lúc giãy giụa, hắn nhìn thấy Tuyết Phân, muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng:
- Tuyết Phân, cứu anh với, cứu anh với…
Tuyết Phân ôm đứa trẻ, nước mắt âm thầm chảy xuống. Cô chen ngang nhảy vào luân hồi, đến canh Mạnh Bà cũng chưa kịp uống. Mấy hôm nay, tuy thời gian ngủ say là nhiều, nhưng cô cũng đủ hiểu hành động của Lâm Mậu Thu, huống hồ hắn nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ, ăn nói hành động trước mặt cô không hề kiêng dè.
Nếu không phải vừa vặn những ngày này có sương mù, cô dựa vào thiên khí âm khí hỗn độn ở đây, ngưng thành thực thể bảo vệ đứa bé này, sợ rằng kiếp này của cô, không phải bị âm khí sát khí ám chết, cũng sẽ chết vì đói.
Người đàn ông táng tận lương tâm này, tuyệt đối không phải là người cô từng yêu.
Tuyết Phân nhìn Lâm Mậu Thu lăn lộn trên mặt đất, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định không làm gì. Đúng lúc này, con ch.ó phía ngoài đột nhiên kêu lớn lên, sau đấy, một hàng cảnh sát vọt vào.
Dương Miên Miên nhíu mày, vội vàng bảo quỷ hài ẩn thân. Tuyết Phân cũng đưa đứa trẻ cho Dương Miên Miên: ”Cảm ơn cô, thêm phiền toái cho cô rồi.”
Nói xong, cô nhìn thoáng qua Lâm Mậu Thu thật sâu, thân ảnh tan dần.
Dương Miên Miên nhìn đứa trẻ trong lòng duỗi duỗi chân, lại đã ngủ, trên mặt có chút biểu tình phức tạp.
Đây là đang ôm một em bé cỡ đại đi?
“Tất cả không được nhúc nhích!” Cảnh sát nhanh chóng vọt vào trong phòng: “Có người báo án, ở đây có kẻ ngược đãi người già……”
Nói xong, anh cũng đồng thời nhìn rõ tình cảnh trong phòng: Một cô gái ôm đứa bé, 1 ông lão bị trói, một lão trung niên khác lăn lộn, khóc lóc như nghiện phát tác, còn có một thanh niên ôm mấy khúc xương trắng…
Cảnh sát dẫn đầu nước miếng, vụ này có vẻ căng…
“Giải toàn bộ đi!”
Tương Tần Tử vừa bị Đả hồn tiên đánh, được rút chuông ra, rốt cuộc cũng có thể nói ra tiếng. Mở miệng ta đã khóc lóc: ”Không có thiên lý, ngược đãi người già, các đồng chí cảnh sát hãy mau mau bắt người phụ nữ độc ác này lại…”
Người phụ nữ độc ác Dương Miên Miên đúng lúc đó bị 2 cảnh sát 2 bên dẫn đi qua cạnh Tương Tần Tử, chỉ thấy cô cười đểu một cái…Thân ảnh quỷ hài chợt lóe lên, viên cảnh sát bên phải chỉ cảm giác như vấp phải cái gì đấy, lảo đảo đẩy Dương Miên Miên một cái.
“Choang!’ một tiếng giòn vang.
Tương Tần Tử thảm thiết kêu lên: ”Oa…Vỡ rồi…”
Dương Miên Miên cuống quít thu hồi chân: ”Ôi xin lỗi nhé, cháu không cố ý”
Cảnh sát nhíu mày, ông nhận được báo án ngược đãi người già, nên lúc xuất phát cũng đã gọi 120 phòng khi, hiện tại đúng là có tác dụng.
Dương Miên Miên bị giải về đồn, vì Thái Hoành An ôm mấy khúc xương trong ngực, vì vậy việc này đã không còn đơn giản chỉ là ngược đãi người già nữa, mà đã liên quan đến án hình sự jeet người.
Cảnh sát địa phương không dám trì hoãn, ngay lập tức báo lên cảnh sát thành phố. Dương Miên Miên điền tờ khai xong, ngồi trên ghế đến phát ngốc. Đến chính cô cũng đã quên mất đây là lần thứ bao nhiêu cô đến đồn cảnh sát, đã thành quen rồi.
Nghĩ nghĩ, cô gọi điện cho Úc Quảng Bình.
“Alo, Dương đạo hữu, sự tình giải quyết thế nào rồi, có thuận lợi không?” Úc Quảng Bình nghe điện thoại của cô, có chút thấp thỏm.
Dương Miên Miên trả lời: ”Rất thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Úc Quảng Bình nhanh chóng khôi phục vui vẻ, “Tôi biết bản lĩnh của Dương đạo hữu lớn mà, có cô ra tay, không sợ không diệt được ác quỷ. À, cô đã gặp qua người của Đạo Hiệp chưa?”
“Ừ, có gặp rồi.”
“Bọn họ có gây khó dễ cho cô không?” Úc Quảng Bình tỏ vẻ quan tâm, nhưng trong giọng nói tràn đầy đắc ý, Dương Miên Miên qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được.
“Bọn họ không gây khó dễ gì.” Dương Miên Miên nói thật: “Nhưng mà đạo sĩ kia bị tôi đánh nhập viện mất, còn tôi lại đang ở Công an huyện Thanh Đàm.”
Đầu dây bên kia im ắng hai giây, sau đấy mới lại nghe thấy giọng nói yếu ớt lạ thường của Úc Quảng Bình: ”Cô chờ tôi chút, tôi qua ngay.”
Úc Quảng Bình dập điện thoại, mặt mày xanh lét.
Hắn vốn định nhờ vào bản lĩnh của Dương Miên Miên, lấy danh đệ tử của hắn, lấy chút mặt mũi. Giờ tốt rồi, cô ta đánh người của Đạo Hiệp đến nhập viện, không phải chính là đắc tội với toàn Đạo Hiệp sao? Sau này hắn làm sao dám lăn lộn trong Huyền môn nữa?
Xử lý không tốt, thanh danh hắn lăn lộn vài chục năm nay ở Huyền môn coi như bị hủy trong một sớm. Úc Quảng Bình không dám chậm trễ, nhanh chóng xuất phát chạy đến huyền Thanh Đàm.
Dương Miên Miên nhàm chán ngồi ở ghế chờ, trời thu ấm áp như ru ngủ, lúc cô gần như say giấc, bỗng nghe thấy có ai gọi mình. Xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, Dương Miên Miên lười biếng duỗi eo, phát hiện có người đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Miệng đang ngáp dỡ bỗng cứng lại, Dương Miên Miên chớp mắt nhìn đôi con ngươi màu trà trước mặt: ”Sao anh lại ở đây?”
Dư Duyên thuận thế ngồi xuống bên cạnh Dương Miên Miên người, khóe thấp thoáng ý cười.
“Anh đúng lúc lại đang ở Phượng trấn, Cục cảnh sát Thành phố lại nhận được điện thoại nhờ hỗ trợ ở đây, nên anh qua đây luôn.”.
Hắn dơ tay lau lau khóe miệng Dương Miên Miên, giúp cô lau đi chút nước bọt bên khóe miệng: ”Anh vừa đi xem mấy khúc xương kia, căn xứ vào tình trạng xương, nạn nhân đã tử vong ít nhất 3 năm, khi đó em vẫn là sinh viên, lịch trình dễ dàng tra xuất được, chắc là em sẽ được thả nhanh thôi.”
Dương Miên Miên cười cười, mãnh liệt xoa mặt, ý đồ ngăn chặn tầng ửng đỏ bắt đầu dâng lên.
Lúc này, bỗng nhiên ở cửa đồn công an, một đám người ùa vào.
Úc Quảng Bình cũng ở trong đám người ấy, liếc mắt đã thấy Dương Miên Miên, nhanh chóng cùng người bên cạnh nhỏ to gì đấy, rồi vội vàng chạy tới.
“Cô không sao chứ?” Úc Quảng Bình đánh giá trên xuống một lượt, nghi hoặc nói: ”Tôi thấy cô không giống như có thương tích.”
Hắn vẫn tưởng là hai người xung đột đấu pháp, nhưng có vẻ không đúng lắm. Nếu là đấu pháp, kể cả người thắng cũng sẽ có chút xước xát chứ?
“Tôi không sao, nhưng mà lão già kia chắc phải nằm viện mười ngày nửa tháng đấy.”
Dương Miên Miên lại chỉ vào phòng thẩm vấn: ”À đúng rồi, nãy có người báo tôi ngược đãi người già, nhưng giờ tiến triển thành án hình sự rồi, khả năng là phải nhờ ông vào cho lời khai giúp tôi một chút.”
Úc Quảng Bình: “???”
Úc Quảng Bình đơ ra, ngược đãi người già? Án hình sự? Đây là muốn hắn thành không chỗ dung thân trong Huyền môn luôn sao?
Dương Miên Miên lại đợi thêm chút, không biết Úc Quảng Bình khai gì với cảnh sát, nhanh chóng có người đến báo với cô là có thể đi rồi. Nhưng mà viên cảnh sát đến thông báo kia, hồ nghi nhìn Dương Miên Miên, miệng thì thầm cái gì mà còn trẻ cái gì không làm lại đi làm mấy trò mê tín.
Dương Miên Miên bĩu môi, cô không phải làm trò phong kiến mê tín, cô rõ ràng là dựa vào vũ lực.
Ký ức tràn về như những thước phim quay chậm, Lâm Mậu Thu theo bản năng lùi ra sau, Tuyết Phân của hắn rõ ràng đã chết mấy năm trước, vậy người này này là sao?
“Em đã chết rồi, nhưng mà em không thể buông bỏ.” Tuyết Phân cười cười, ánh mắt ôn nhu nhìn thoáng qua đứa trẻ: ”Người ta nói con gái kiếp này là tình nhân kiếp trước của cha. Diêm Vương đại nhân nói tổ tiên tích đức, em liền xin đại nhân cho em đầu thai. Nếu không được l.à.m t.ì.n.h nhân, em xin được làm thân nhân của anh…”
Lâm Mậu Thu nghe xong sửng sốt, không thể tin được mà nhìn đứa trẻ trong lòng Tuyết Phân: ”Em nói, em nói đứa trẻ này…”
Tuyết Phân cười cười, nụ cười có phần khó coi: ”Nhưng em lại không nghĩ đến, anh đã biến thành dạng này, đâu còn là thiếu niên dương quang Lâm Mậu Thu mình đầy trách nhiệm? Nếu không phải em quên uống canh Mạnh Bà, hẳn là đã chết thêm một lần.”
Lâm Mậu Thu nhìn đứa trẻ, trầm ngâm hồi lâu.
“Lương thiện, trách nhiệm để làm gì? Em biết không, lúc chứng kiến em sinh khó mà chết ngay trong n.g.ự.c anh, cảm giác của anh là thế nào? Lũ bác sĩ chỉ nhìn vào tiền kia, sẽ vì anh là người lương thiện mà cứu em sao? Em đã quên thời gian chúng ta không bằng ăn xin trên đường sao? Anh dập đầu xin người ta, quỳ lạy cũng không được bố thì một ánh mắt. Lúc đó, anh đã hiểu ra, xã hội này chỉ xoay quanh đồng tiền thôi, không có tiền thì chẳng là cái thá gì.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn lại dần điên cuồng trở lại: ”Chỉ có tiền, tiền mới là vạn năng. Em xem đi, giờ anh có tiền, ai cũng nịnh bợ anh.”
“Tuyết Phân, mau đưa đứa trẻ cho anh.” Lâm Mậu Thu vươn tay, biểu tình ôn nhu nhưng giọng nói lại quyết tuyệt: ”Đưa đứa trẻ cho anh, anh hiến tế nó, anh sẽ lại có tiền. Tuyết Phân ngoan, đưa cho anh nhé.”
Tuyết Phân nhìn người đàn ông cô đã từng yêu tha thiết, vì hắn mà cô làm trái pháp lệnh Địa phủ, bị quỷ sai bắt về chịu đày dầu sôi, không thể ngờ người mình tâm tâm niệm niệm đã sớm không còn là người mà mình biết.
Tuyết Phân ôm đứa nhỏ thật chặt trong tay, lui sau hai bước.
Thấy cô lùi về sau, Lâm Mậu Thu có chút nóng nảy, duỗi tay muốn cướp lấy đứa trẻ.
“Bước qua xác tôi đã.” Tuyết Phân đã ôm được đứa trẻ, Dương Miên Miên không còn e ngại gì nữa, đá vào khoeo chân Lâm Mậu Thu.
Hắn bị bất ngờ, quỳ xuống thịch một cái, lại đúng chỗ trước hai quỷ hài. Lâm Mậu Thu ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt kia đang nhìn thẳng mặt hắn, lập tức hét lên, muốn lùi về sau. Nhưng hắn còn chưa kịp thối lui, hai quỷ hài kia đã nhảy tới, ngồi trên vai, hé miệng, cắm răng nanh vào cổ hắn.
Lâm Mậu Thu hét to. Trước đây hắn không nhìn thấy quỷ hài, chỉ cảm nhận được vai nhức mỏi, giờ nhìn thấy, dọa hắn muốn vỡ gan.
“Xuống đi. Nhanh. Xuống nhanh…!” Lâm Mậu Thu duỗi tay muốn gạt quỷ hài xuống, nhưng càng gạt, răng nanh kia càng cắm sâu vào cổ hắn. Hắn sợ đến mức lăn lộn trên mặt đất, vừa lúc đụng vào Tương Tần Tử đang bị trói quỳ trên mặt đất. Hắn cùng đường, vội hét lên: ”Đạo trưởng, Đạo trưởng, mau cứu tôi với!
“ô ô…Leng keng Leng keng…” Tương Tần Tử lắc đầu, giờ hắn còn không bảo vệ được bản thân mình.
Quỷ hài ngưng tụ thành thật thể, âm khí cũng mạnh hơn nhiều, vết cắn trên cổ Lâm Mậu Thu nhanh chóng biến thành màu xanh đen, lộ ra chút hắc khí. Hắn tự cảm thấy thân thể đau đớn, giống như có cái gì đó chậm rãi trôi ra ngoài. Hắn điên cuồng cào trên người nhiều vết máu. Trong lúc giãy giụa, hắn nhìn thấy Tuyết Phân, muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng:
- Tuyết Phân, cứu anh với, cứu anh với…
Tuyết Phân ôm đứa trẻ, nước mắt âm thầm chảy xuống. Cô chen ngang nhảy vào luân hồi, đến canh Mạnh Bà cũng chưa kịp uống. Mấy hôm nay, tuy thời gian ngủ say là nhiều, nhưng cô cũng đủ hiểu hành động của Lâm Mậu Thu, huống hồ hắn nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ, ăn nói hành động trước mặt cô không hề kiêng dè.
Nếu không phải vừa vặn những ngày này có sương mù, cô dựa vào thiên khí âm khí hỗn độn ở đây, ngưng thành thực thể bảo vệ đứa bé này, sợ rằng kiếp này của cô, không phải bị âm khí sát khí ám chết, cũng sẽ chết vì đói.
Người đàn ông táng tận lương tâm này, tuyệt đối không phải là người cô từng yêu.
Tuyết Phân nhìn Lâm Mậu Thu lăn lộn trên mặt đất, do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định không làm gì. Đúng lúc này, con ch.ó phía ngoài đột nhiên kêu lớn lên, sau đấy, một hàng cảnh sát vọt vào.
Dương Miên Miên nhíu mày, vội vàng bảo quỷ hài ẩn thân. Tuyết Phân cũng đưa đứa trẻ cho Dương Miên Miên: ”Cảm ơn cô, thêm phiền toái cho cô rồi.”
Nói xong, cô nhìn thoáng qua Lâm Mậu Thu thật sâu, thân ảnh tan dần.
Dương Miên Miên nhìn đứa trẻ trong lòng duỗi duỗi chân, lại đã ngủ, trên mặt có chút biểu tình phức tạp.
Đây là đang ôm một em bé cỡ đại đi?
“Tất cả không được nhúc nhích!” Cảnh sát nhanh chóng vọt vào trong phòng: “Có người báo án, ở đây có kẻ ngược đãi người già……”
Nói xong, anh cũng đồng thời nhìn rõ tình cảnh trong phòng: Một cô gái ôm đứa bé, 1 ông lão bị trói, một lão trung niên khác lăn lộn, khóc lóc như nghiện phát tác, còn có một thanh niên ôm mấy khúc xương trắng…
Cảnh sát dẫn đầu nước miếng, vụ này có vẻ căng…
“Giải toàn bộ đi!”
Tương Tần Tử vừa bị Đả hồn tiên đánh, được rút chuông ra, rốt cuộc cũng có thể nói ra tiếng. Mở miệng ta đã khóc lóc: ”Không có thiên lý, ngược đãi người già, các đồng chí cảnh sát hãy mau mau bắt người phụ nữ độc ác này lại…”
Người phụ nữ độc ác Dương Miên Miên đúng lúc đó bị 2 cảnh sát 2 bên dẫn đi qua cạnh Tương Tần Tử, chỉ thấy cô cười đểu một cái…Thân ảnh quỷ hài chợt lóe lên, viên cảnh sát bên phải chỉ cảm giác như vấp phải cái gì đấy, lảo đảo đẩy Dương Miên Miên một cái.
“Choang!’ một tiếng giòn vang.
Tương Tần Tử thảm thiết kêu lên: ”Oa…Vỡ rồi…”
Dương Miên Miên cuống quít thu hồi chân: ”Ôi xin lỗi nhé, cháu không cố ý”
Cảnh sát nhíu mày, ông nhận được báo án ngược đãi người già, nên lúc xuất phát cũng đã gọi 120 phòng khi, hiện tại đúng là có tác dụng.
Dương Miên Miên bị giải về đồn, vì Thái Hoành An ôm mấy khúc xương trong ngực, vì vậy việc này đã không còn đơn giản chỉ là ngược đãi người già nữa, mà đã liên quan đến án hình sự jeet người.
Cảnh sát địa phương không dám trì hoãn, ngay lập tức báo lên cảnh sát thành phố. Dương Miên Miên điền tờ khai xong, ngồi trên ghế đến phát ngốc. Đến chính cô cũng đã quên mất đây là lần thứ bao nhiêu cô đến đồn cảnh sát, đã thành quen rồi.
Nghĩ nghĩ, cô gọi điện cho Úc Quảng Bình.
“Alo, Dương đạo hữu, sự tình giải quyết thế nào rồi, có thuận lợi không?” Úc Quảng Bình nghe điện thoại của cô, có chút thấp thỏm.
Dương Miên Miên trả lời: ”Rất thuận lợi.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi……” Úc Quảng Bình nhanh chóng khôi phục vui vẻ, “Tôi biết bản lĩnh của Dương đạo hữu lớn mà, có cô ra tay, không sợ không diệt được ác quỷ. À, cô đã gặp qua người của Đạo Hiệp chưa?”
“Ừ, có gặp rồi.”
“Bọn họ có gây khó dễ cho cô không?” Úc Quảng Bình tỏ vẻ quan tâm, nhưng trong giọng nói tràn đầy đắc ý, Dương Miên Miên qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được.
“Bọn họ không gây khó dễ gì.” Dương Miên Miên nói thật: “Nhưng mà đạo sĩ kia bị tôi đánh nhập viện mất, còn tôi lại đang ở Công an huyện Thanh Đàm.”
Đầu dây bên kia im ắng hai giây, sau đấy mới lại nghe thấy giọng nói yếu ớt lạ thường của Úc Quảng Bình: ”Cô chờ tôi chút, tôi qua ngay.”
Úc Quảng Bình dập điện thoại, mặt mày xanh lét.
Hắn vốn định nhờ vào bản lĩnh của Dương Miên Miên, lấy danh đệ tử của hắn, lấy chút mặt mũi. Giờ tốt rồi, cô ta đánh người của Đạo Hiệp đến nhập viện, không phải chính là đắc tội với toàn Đạo Hiệp sao? Sau này hắn làm sao dám lăn lộn trong Huyền môn nữa?
Xử lý không tốt, thanh danh hắn lăn lộn vài chục năm nay ở Huyền môn coi như bị hủy trong một sớm. Úc Quảng Bình không dám chậm trễ, nhanh chóng xuất phát chạy đến huyền Thanh Đàm.
Dương Miên Miên nhàm chán ngồi ở ghế chờ, trời thu ấm áp như ru ngủ, lúc cô gần như say giấc, bỗng nghe thấy có ai gọi mình. Xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, Dương Miên Miên lười biếng duỗi eo, phát hiện có người đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Miệng đang ngáp dỡ bỗng cứng lại, Dương Miên Miên chớp mắt nhìn đôi con ngươi màu trà trước mặt: ”Sao anh lại ở đây?”
Dư Duyên thuận thế ngồi xuống bên cạnh Dương Miên Miên người, khóe thấp thoáng ý cười.
“Anh đúng lúc lại đang ở Phượng trấn, Cục cảnh sát Thành phố lại nhận được điện thoại nhờ hỗ trợ ở đây, nên anh qua đây luôn.”.
Hắn dơ tay lau lau khóe miệng Dương Miên Miên, giúp cô lau đi chút nước bọt bên khóe miệng: ”Anh vừa đi xem mấy khúc xương kia, căn xứ vào tình trạng xương, nạn nhân đã tử vong ít nhất 3 năm, khi đó em vẫn là sinh viên, lịch trình dễ dàng tra xuất được, chắc là em sẽ được thả nhanh thôi.”
Dương Miên Miên cười cười, mãnh liệt xoa mặt, ý đồ ngăn chặn tầng ửng đỏ bắt đầu dâng lên.
Lúc này, bỗng nhiên ở cửa đồn công an, một đám người ùa vào.
Úc Quảng Bình cũng ở trong đám người ấy, liếc mắt đã thấy Dương Miên Miên, nhanh chóng cùng người bên cạnh nhỏ to gì đấy, rồi vội vàng chạy tới.
“Cô không sao chứ?” Úc Quảng Bình đánh giá trên xuống một lượt, nghi hoặc nói: ”Tôi thấy cô không giống như có thương tích.”
Hắn vẫn tưởng là hai người xung đột đấu pháp, nhưng có vẻ không đúng lắm. Nếu là đấu pháp, kể cả người thắng cũng sẽ có chút xước xát chứ?
“Tôi không sao, nhưng mà lão già kia chắc phải nằm viện mười ngày nửa tháng đấy.”
Dương Miên Miên lại chỉ vào phòng thẩm vấn: ”À đúng rồi, nãy có người báo tôi ngược đãi người già, nhưng giờ tiến triển thành án hình sự rồi, khả năng là phải nhờ ông vào cho lời khai giúp tôi một chút.”
Úc Quảng Bình: “???”
Úc Quảng Bình đơ ra, ngược đãi người già? Án hình sự? Đây là muốn hắn thành không chỗ dung thân trong Huyền môn luôn sao?
Dương Miên Miên lại đợi thêm chút, không biết Úc Quảng Bình khai gì với cảnh sát, nhanh chóng có người đến báo với cô là có thể đi rồi. Nhưng mà viên cảnh sát đến thông báo kia, hồ nghi nhìn Dương Miên Miên, miệng thì thầm cái gì mà còn trẻ cái gì không làm lại đi làm mấy trò mê tín.
Dương Miên Miên bĩu môi, cô không phải làm trò phong kiến mê tín, cô rõ ràng là dựa vào vũ lực.