Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch
Chương 50
Hôm qua lúc tới đây, cô không cảm nhận được quỷ khí nhiều như thế, sao mới qua một đêm lại có thay đổi lớn như vậy? Liễu Thục Phân thấy Dương Miên Miên chậm chạp không tiến vào, bỗng nghĩ ra chuyện gì, sợ tới mức đôi chân run run, nhịn không được bước lui về, đứng sau Dương Miên Miên nói: “Đại sư, làm sao vậy?”
Do ảnh hưởng của suy nghĩ trong lòng, Liễu Thục Phân đứng ở cửa nhìn vào trong nhà, cảm giác cánh cửa bị sương mù che khuất giống như một cái miệng khổng lồ, có thể nuốt chửng người đi vào.
Sương mù, quỷ khí, âm khí, dương khí tề tựu, thật đúng là chỗ ngư long hỗn tạp.
“Ngày thường lúc sương mù xuống, nhà bà đều thế này sao?” Dương Miên Miên hỏi.
Liễu Thục Phân không biết Dương Miên Miên có ý gì, thành thật trả lời: “Đúng vậy, ở Thanh Đàm nhiều hồ, vừa vào thu cái là có sương mù. Nhưng lão Lâm bị bệnh phong thấp, thời tiết lạnh cái là đau cánh tay, cho nên năm ngoái thu đông đều rất ít về quê. Hơn nữa, tôi nghe người khác nói chỗ ngã ba kia, do ảnh hưởng của sương mù, mỗi năm đều xảy ra rất nhiều tai nạn, thật là đen đủi. Nếu lần này không phải mẹ bị ốm, chúng tôi cũng sẽ không trở về đâu.”
Dương Miên Miên nghe được nói đến tai nạn xe cộ, sửng sốt một chút, cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân quỷ khí dày đặc nơi đây. Ngã ba này nhiều tai nạn như vậy, không biết đã có bao nhiêu quỷ đột tử, lại còn bị sương mù che khuất, những con quỷ này sợ là đã sớm bị mất phương hướng, vẫn luôn quẩn quanh chỗ này. Sáng sớm tinh mơ là lúc thay đổi âm dương, hơn nữa trong thời tiết sương mù, ở âm phủ còn gọi là thời tiết hỗn độn, quỷ khí dương khí hỗn tạp, nhân viên địa phủ cũng dễ bỏ qua. Dần dà, ngã ba này chính là chỗ dưỡng quỷ rất tốt.
Nhà của Lâm gia lại đúng lúc ở ngay cửa ngã ba, không phải là trùng hợp quá sao?
Dương Miên Miên nhớ đến Liễu Thục Phân có nói là bọn họ là ngủ đến nửa đêm, Lâm Mậu Thu mới bảo nhìn thấy quỷ, chỉ sợ cũng là bởi vì khi đó sương mù mới bắt đầu xuống.
Trên người Lâm Mậu Thu có hai em bé ma, vốn dĩ âm khí rất nặng, trong tình thế hỗn độn như thế, nhìn thấy quỷ là rất bình thường. Dương Miên Miên đoán được đại khái nguyên nhân, nheo nheo mắt, bước vào bên trong.
Liễu Thục Phân nhanh chân chạy theo Dương Miên Miên, kinh nghi hỏi: ”Đại sư, trong nhà có gì bất thường sao?”
Sao lại thấy lạnh căm như vậy chứ!
Dương Miên Miên nhìn xuyên qua sân, bỏ qua một đám âm hồn đang đứng quanh mình, trả lời: ”Không có việc gì, khá tốt!”.
Dương Miên Miên nhìn sơ qua, nơi này đại khái có khoảng 10 âm hồn, do bị nhốt ở đây đã lâu, thần trí hầu hết không còn thanh tỉnh nữa, cũng may lúc bọn họ đến gần Dương Miên Miên đã cảm nhận được dương khí, không dám dây dưa.
Liễu Phục Phân đi ngay sau Dương Miên Miên, cũng may mắn tránh được âm hồn, nhưng con ch.ó bị nhốt trong kia thì không được may mắn như vậy. Nó đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu, lông mao đều đã dựng đứng lên rồi.
Dương Miên Miên lên lầu, phòng khách và phòng ngủ không đóng cửa, từ góc độ của cô có thể thấy được cảnh tượng ở trong 2 phòng này. Trong phòng khách cũng có âm hồn đứng tốp năm tốp ba, còn trong phòng ngủ, ngoài Lâm Mậu Thu đang nằm trên giường không biết sống chết, còn có một người phụ nữ với làn da tái nhợt, chính là người hôm qua cô gặp.
Cô ta ngồi bên giường Lâm Mậu Thu, không rõ biểu tình. Nhìn thấy Lâm Mậu Thu nằm trên giường, Liễu Thục Phân bất chấp sợ hãi, lướt qua Dương Miên Miên, vọt vào trong phòng. Bà ta tựa hồ không thấy người phụ nữ ngồi bên giường, chạy thẳng tới mép giường.
“Lão Lâm, ông thế nào rồi? Ông đừng làm tôi sợ. Đại sư, cô mau tới cứu ông ấy đi.” Liễu Thục Phân sốt ruột.
Dương Miên Miên đi theo đi vào phòng ngủ, lần này đến gần hơn, cô mới phát hiện ra trên người người đàn bà kia không có quỷ khí. Bên người cô ta là một đứa bé, hóa ra lực chú ý của cô ta không ở trên người Lâm Mậu Thu, mà là trên người đứa bé này.
Đứa bé sắc mặt rất kém, môi trắng bệch. Người phụ nữ nhìn Dương Miên Miên, đôi mắt đen nhánh tràn đầy khẩn cầu.
“Đại sư, cô nhìn đứa bé này làm cái gì, cô mau đến xem lão Lâm nhà chúng tôi đi.” Liễu Thục Phân lại lần nữa thúc giục.
Dương Miên Miên lại không trả lời bà ta, cô sờ thử tay đứa bé, lạnh băng, không biết đã bị rét từ bao giờ.
Dương Miên Miên trong lòng nháy mắt dâng lên một cỗ lửa giận. Âm hồn trong phòng khách cảm nhận được không ổn, nháy máy chạy mất tăm. Liễu Thục Phân còn muốn giục, lại thấy Dương Miên Miên đột nhiên trừng mắt với bà, bị dọa không dám nói gì.
“Tối hôm qua chính cô đặt đứa bé ở đây sao?” Dương Miên Miên lạnh lùng nói.
Chăn trên giường đều đã bị Lâm Mậu Thu cuốn lấy hết, đứa bé nằm co ro ở cạnh tủ đầu giường, trên người chỉ có tã lót mỏng, không còn gì khác. Sáng sớm đầu thu là lúc lạnh nhất trong ngày, đứa bé này chắc là lạnh lắm.
Liễu Thục Phân tự biết mình đuối lý, không dám lên tiếng. Dương Miên Miên bế đứa bé lên, trên người cô có dương khí, nhiệt độ cao hơn người thường, đứa bé được cô ôm vào cũng thoải mái hơn, mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Người phụ nữ thấy Dương Miên Miên ôm đứa bé lên, trên mặt lộ ra một nụ cười cảm kích. Dương Miên Miên phát hiện, người này, ngoại trừ làn da hơi nhợt nhạt, cười lên trông cũng rất xinh đẹp.
“Đại sư…… Cô xem lão Lâm giúp tôi với.” Liễu Thục Phân thật cẩn thận nói.
Trong lòng Dương Miên Miên vẫn còn mang theo vài phần hỏa khí, nói chuyện với bà ta không hề nể mặt, cô nhìn Lâm Mậu Thu trên giường, hừ lạnh: ”Yên tâm, không c.h.ế.t được.”
Chỉ là nếu ở chỗ này thêm vài ngày, chỉ sợ khó nói.
Có thể là chịu ảnh hưởng của quỷ khí ở đây, hai bé ma trên vai Lâm Mậu nhìn hung hăng hơn, răng nanh dài hơn so với lúc cô thấy tối qua nhiều. Dấu răng xanh tím trên cổ Lâm Mậu Thu đã lan tới bên tai.
Hồn thể của ông ta bị hao tổn, lúc này quỷ khí lại dày đặc, Lâm Mậu Thu chưa thể tỉnh lại được.
Dương Miên Miên trong lòng cảm thấy đáng đời ông ta, linh hồn đen tối, đến lúc c.h.ế.t chắc cũng chỉ có thể về Địa phủ làm nô dịch, không bằng c.h.ế.t sớm một chút, xuống Địa phủ cống hiến, bớt gây hại cho nhân gian.
Dương Miên Miên vén rèm lên quan sát bên ngoài. Mặt trời dần lên cao, sương mù cũng dần tan đi, quỷ khí trong phòng ngày càng ít đi. Quỷ khí tan ra, uy lực của hai bé ma sẽ giảm xuống rất nhiều. Thế là Lâm Mậu Thu vẫn chưa c.h.ế.t được, đồ tai họa.
Thấy Dương Miên Miên nói Lâm Mậu Thu vẫn có thể cứu được, trên mặt Liễu Thục Phân hiện lên nét vui mừng.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn: ”Yêu nghiệt phương nào lại dám ở đây tác quai tác quái?”
Dứt lời, quỷ khí trong phòng nháy mắt tan mất hơn nửa, hai bé quỷ sợ quá hét lên, không dám gặm cắn hồn thể của Lâm Mậu Thu nữa, ôm nhau thành một đoàn. Dương Miên Miên cúi đầu đi xuống, thấy ở ngoài cửa có một đạo sĩ trẻ đang dán bùa lên cửa. Mỗi lần anh ta dán một tấm, quỷ khí lại ít đi một chút.
Dương Miên Miên nhấp miệng, đúng là đồ đầu gỗ.
Liễu Thục Phân cũng chú ý tới người vừa đến, mở cửa sổ ra nói với anh ta: ”Cậu là ai?”
Người nọ cất thanh kiếm gỗ vào, trả lời: ”Tôi là Thái Hoành An, đồ đệ của Hỗn Nguyên Tông Tương Trần Tử đạo trưởng, theo lệnh sư phụ đến đây giúp Lâm gia trừ quỷ sát.”
“Cậu vòng ra phía sau đi, vào từ cửa sau ấy!” Liễu Thục Phân nghe cậu ta giới thiệu, ý cười trên mặt càng thêm đậm, nhà lại có thêm một người đuổi quỷ, bà ta lại an tâm thêm một phần.
Nhưng sao lại thêm một đồ đệ tới nữa vậy? Liễu Thục Phân thầm hỏi.
Thái Hoành An theo lời Liễu Thục Phân đi vòng ra phía sau, đi tới hậu viện. Cậu ta cẩn thận, trước khi vào cửa cũng dán một lá bùa lên cửa mới bước vào.
Sư phụ đấu pháp bị phản phệ đến giờ vẫn nằm liệt giường, nhưng lại không muốn truyền chuyện này ra ngoài, cho nên mới đặc biệt phái cậu tới xử lý chuyện này. Cuối cùng, còn hào phóng cho cậu sử dụng pháp khí, Thái Hoành An lần đầu tiên một mình đi làm việc, trong lòng kích động không thôi.
Sương mù vẫn chưa tan đi hết, cảnh tượng trong viện vẫn chưa rõ ràng, lúc cậu bước vào viện bỗng nghe thấy tiếng hoắc hoắc nặng nề từ bên cạnh, hoảng sợ giơ kiếm lên theo phản xạ, quát lên chói tai: ”Yêu nghiệt phương nào?”
Thái Hoành An tốt nghiệp trường Đạo giáo hẳn hoi, sau khi tốt nghiệp được phân đến học hỏi Tương Trần Tử, nhưng đã ba năm, gọi là đồ đệ, nói trắng ra chỉ là làm tùy tùng cho ông ta.
Tương Trần Tử lòng dạ hẹp hòi, lại cực kì tàng tư, luôn sợ người khác học hết bản lĩnh của mình, thường ngày chỉ dạy cho đồ đệ chút ít da lông, cũng phần lớn là nói 1 nửa giấu 1 nửa, nên sau ba năm, Thái Hoành An cũng chỉ là một đạo sĩ gà mờ.
Nhưng cho dù chỉ là gà mờ, cậu ta cũng phát giác được hung khí trong góc kia truyền đến. Hiện tại cậu không có khả năng nhìn thấy âm hồn, nhưng tốt xấu gì cũng đã học đạo mấy năm, vẫn có thể cảm nhận được oán khí.
Lúc nãy vừa bước vào cửa cậu đã cảm nhận được âm khí nồng đậm, nhưng từ lúc cậu dán bùa lên, âm khí đã nhạt đi rất nhiều, nhưng khí thế hung ác này, sao vẫn không chịu tan đi chứ? Chẳng nhẽ đầu sỏ mọi việc lại ở chính chỗ đó?
Thái Hoành An khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nhìn bảo khí sư phụ giao cho, lá gan lớn hơn một chút, cầm kiếm hướng dần về phía phát ra âm thanh.
Nếu như một mình cậu có thể g.i.ế.c được ác quỷ, có phải cũng sẽ một bước thành danh không?
Thái Hoành An nghĩ như vậy, trong lòng vừa sợ lại vừa kích động.
Âm thanh kia ngày càng gần. Sương mù che khuất, chỉ có thể nhìn thấy trong góc là một cái lều màu đen, tiếng soàn soạt chính là từ trong cái lều truyền ra. Cậu nắm chặt thanh kiếm, lấy hết can đảm hét to một tiếng, cầm kiếm chọc về phía trước.
Mũi kiếm hình như đ.â.m vào vật cứng, keng một tiếng.
Trúng rồi!
Hóa ra kiếm gỗ đào đ.â.m trúng lệ quỷ là cảm giác như thế này.
Thái Hoành An vui mừng, nhìn không được nhếch khóe miệng lên một chút. Lúc cậu đang muốn tăng thêm chút lực, mũi kiếm đột nhiên lệch đi. Mất đà, cậu không phòng bị, một người một kiếm lao về phía cái lều. Cho đến khi bị thanh kiếm bị chặn lại, cậu theo bản năng nhắm mắt. Cậu cảm giác ở chóp mũi mình có thứ gì đó mềm mềm, ẩm ướt, đôi khi sẽ phun ra một chút khí nóng, mang theo một thứ mùi tanh hôi.
Thái Hoành An chậm rãi mở mắt ra, trước mặt cậu là một mảnh đỏ tươi.
“……”
Hô hấp dừng lại, thân thể cứng đờ, tầm mắt cậu hướng lên trên một chút.
“Grummmmm” Luồng khí nóng hôi hám lại lần nữa phun lên mặt cậu.
“A…”
Lá gan cậu như muốn vỡ tan, cậu hét lên, bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, kiếm đào rơi xuống cũng không dám đi nhặt. Lúc này cậu mới nhìn ra, làm gì có lệ quỷ nào, rõ ràng là một con ch.ó dữ bị nhốt trong lồng sắt.
Thái Hoành An sợ tới mức bắp chân cũng run lên, lúc còn nhỏ cậu bị chó cắn tạo thành bóng ma tâm lý, đời này cậu sợ nhất chính là chó.
Ở trong mắt cậu, thứ trong lồng sắt này còn đáng sợ hơn lệ quỷ.
“Haha, tiểu đạo trưởng đang làm pháp sự sao?”
Thái Hoành An đang sợ hãi, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ mềm mại, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái trẻ trắng như tuyết đang đi gần về phía cậu, trong n.g.ự.c còn ôm một em bé.
Cậu theo bản năng nói: ”Nguy hiểm, đi mau.”
Ai ngờ cô gái nghe cậu nói xong cũng không những không đi, còn lướt qua người cậu, đi tới đóng cửa lồng sắt.
“Cậu nói nó nguy hiểm sao?” Dương Miên Miên vỗ vỗ đầu con chó, chớp mắt: ”Không đâu, nó ngoan, nghe lời lắm.”
“Đừng lại gần, nó cắn đấy…”. Nhìn động tác của Dương Miên Miên, Thái Hoành An sợ tới mức tim muốn nhảy lên cổ họng, nhưng cậu vừa nói xong, thấy con ch.ó kia ngoan ngoãn nằm xuống, hai cái chân đầy móng vuốt cũng đặt cạnh nhau làm thành bộ dáng nửa quỳ, còn đâu bộ dáng hung ác hồi nãy?
Đây còn là con ch.ó dữ sao? Không phải là gấu Teddy giả mạo à?
Thái Hoành An trong lòng nghi hoặc, nhịn không được nhìn qua. Con chó cảm nhận được tầm mắt của cậu, lập tức trừng mắt, giơ đôi răng nanh bén nhọn ra.
“Úi..” Thái Hoành An sợ tới mức lần nữa rụt người về.
Liễu Thục Phân thấy một màn như vậy, biểu tình biến đổi, bị một con ch.ó dọa thành như vậy, còn trông chờ cậu ta bắt quỷ sao?
Liễu Thục Phân lại nhìn Dương Miên Miên đang đứng cạnh con chó, mặt không đổi sắc, lại lần nữa nịnh nọt cười: ”Đại sư, còn nhờ Đại sư xem hộ lão Lâm giúp tôi.”
Dương Miên Miên thu hồi tay, nhìn về tầng hai, biểu tình càng lạnh nhạt: ”Không cần, ông ấy tỉnh rồi.”
Do ảnh hưởng của suy nghĩ trong lòng, Liễu Thục Phân đứng ở cửa nhìn vào trong nhà, cảm giác cánh cửa bị sương mù che khuất giống như một cái miệng khổng lồ, có thể nuốt chửng người đi vào.
Sương mù, quỷ khí, âm khí, dương khí tề tựu, thật đúng là chỗ ngư long hỗn tạp.
“Ngày thường lúc sương mù xuống, nhà bà đều thế này sao?” Dương Miên Miên hỏi.
Liễu Thục Phân không biết Dương Miên Miên có ý gì, thành thật trả lời: “Đúng vậy, ở Thanh Đàm nhiều hồ, vừa vào thu cái là có sương mù. Nhưng lão Lâm bị bệnh phong thấp, thời tiết lạnh cái là đau cánh tay, cho nên năm ngoái thu đông đều rất ít về quê. Hơn nữa, tôi nghe người khác nói chỗ ngã ba kia, do ảnh hưởng của sương mù, mỗi năm đều xảy ra rất nhiều tai nạn, thật là đen đủi. Nếu lần này không phải mẹ bị ốm, chúng tôi cũng sẽ không trở về đâu.”
Dương Miên Miên nghe được nói đến tai nạn xe cộ, sửng sốt một chút, cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân quỷ khí dày đặc nơi đây. Ngã ba này nhiều tai nạn như vậy, không biết đã có bao nhiêu quỷ đột tử, lại còn bị sương mù che khuất, những con quỷ này sợ là đã sớm bị mất phương hướng, vẫn luôn quẩn quanh chỗ này. Sáng sớm tinh mơ là lúc thay đổi âm dương, hơn nữa trong thời tiết sương mù, ở âm phủ còn gọi là thời tiết hỗn độn, quỷ khí dương khí hỗn tạp, nhân viên địa phủ cũng dễ bỏ qua. Dần dà, ngã ba này chính là chỗ dưỡng quỷ rất tốt.
Nhà của Lâm gia lại đúng lúc ở ngay cửa ngã ba, không phải là trùng hợp quá sao?
Dương Miên Miên nhớ đến Liễu Thục Phân có nói là bọn họ là ngủ đến nửa đêm, Lâm Mậu Thu mới bảo nhìn thấy quỷ, chỉ sợ cũng là bởi vì khi đó sương mù mới bắt đầu xuống.
Trên người Lâm Mậu Thu có hai em bé ma, vốn dĩ âm khí rất nặng, trong tình thế hỗn độn như thế, nhìn thấy quỷ là rất bình thường. Dương Miên Miên đoán được đại khái nguyên nhân, nheo nheo mắt, bước vào bên trong.
Liễu Thục Phân nhanh chân chạy theo Dương Miên Miên, kinh nghi hỏi: ”Đại sư, trong nhà có gì bất thường sao?”
Sao lại thấy lạnh căm như vậy chứ!
Dương Miên Miên nhìn xuyên qua sân, bỏ qua một đám âm hồn đang đứng quanh mình, trả lời: ”Không có việc gì, khá tốt!”.
Dương Miên Miên nhìn sơ qua, nơi này đại khái có khoảng 10 âm hồn, do bị nhốt ở đây đã lâu, thần trí hầu hết không còn thanh tỉnh nữa, cũng may lúc bọn họ đến gần Dương Miên Miên đã cảm nhận được dương khí, không dám dây dưa.
Liễu Phục Phân đi ngay sau Dương Miên Miên, cũng may mắn tránh được âm hồn, nhưng con ch.ó bị nhốt trong kia thì không được may mắn như vậy. Nó đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu, lông mao đều đã dựng đứng lên rồi.
Dương Miên Miên lên lầu, phòng khách và phòng ngủ không đóng cửa, từ góc độ của cô có thể thấy được cảnh tượng ở trong 2 phòng này. Trong phòng khách cũng có âm hồn đứng tốp năm tốp ba, còn trong phòng ngủ, ngoài Lâm Mậu Thu đang nằm trên giường không biết sống chết, còn có một người phụ nữ với làn da tái nhợt, chính là người hôm qua cô gặp.
Cô ta ngồi bên giường Lâm Mậu Thu, không rõ biểu tình. Nhìn thấy Lâm Mậu Thu nằm trên giường, Liễu Thục Phân bất chấp sợ hãi, lướt qua Dương Miên Miên, vọt vào trong phòng. Bà ta tựa hồ không thấy người phụ nữ ngồi bên giường, chạy thẳng tới mép giường.
“Lão Lâm, ông thế nào rồi? Ông đừng làm tôi sợ. Đại sư, cô mau tới cứu ông ấy đi.” Liễu Thục Phân sốt ruột.
Dương Miên Miên đi theo đi vào phòng ngủ, lần này đến gần hơn, cô mới phát hiện ra trên người người đàn bà kia không có quỷ khí. Bên người cô ta là một đứa bé, hóa ra lực chú ý của cô ta không ở trên người Lâm Mậu Thu, mà là trên người đứa bé này.
Đứa bé sắc mặt rất kém, môi trắng bệch. Người phụ nữ nhìn Dương Miên Miên, đôi mắt đen nhánh tràn đầy khẩn cầu.
“Đại sư, cô nhìn đứa bé này làm cái gì, cô mau đến xem lão Lâm nhà chúng tôi đi.” Liễu Thục Phân lại lần nữa thúc giục.
Dương Miên Miên lại không trả lời bà ta, cô sờ thử tay đứa bé, lạnh băng, không biết đã bị rét từ bao giờ.
Dương Miên Miên trong lòng nháy mắt dâng lên một cỗ lửa giận. Âm hồn trong phòng khách cảm nhận được không ổn, nháy máy chạy mất tăm. Liễu Thục Phân còn muốn giục, lại thấy Dương Miên Miên đột nhiên trừng mắt với bà, bị dọa không dám nói gì.
“Tối hôm qua chính cô đặt đứa bé ở đây sao?” Dương Miên Miên lạnh lùng nói.
Chăn trên giường đều đã bị Lâm Mậu Thu cuốn lấy hết, đứa bé nằm co ro ở cạnh tủ đầu giường, trên người chỉ có tã lót mỏng, không còn gì khác. Sáng sớm đầu thu là lúc lạnh nhất trong ngày, đứa bé này chắc là lạnh lắm.
Liễu Thục Phân tự biết mình đuối lý, không dám lên tiếng. Dương Miên Miên bế đứa bé lên, trên người cô có dương khí, nhiệt độ cao hơn người thường, đứa bé được cô ôm vào cũng thoải mái hơn, mày nhíu chặt cũng giãn ra.
Người phụ nữ thấy Dương Miên Miên ôm đứa bé lên, trên mặt lộ ra một nụ cười cảm kích. Dương Miên Miên phát hiện, người này, ngoại trừ làn da hơi nhợt nhạt, cười lên trông cũng rất xinh đẹp.
“Đại sư…… Cô xem lão Lâm giúp tôi với.” Liễu Thục Phân thật cẩn thận nói.
Trong lòng Dương Miên Miên vẫn còn mang theo vài phần hỏa khí, nói chuyện với bà ta không hề nể mặt, cô nhìn Lâm Mậu Thu trên giường, hừ lạnh: ”Yên tâm, không c.h.ế.t được.”
Chỉ là nếu ở chỗ này thêm vài ngày, chỉ sợ khó nói.
Có thể là chịu ảnh hưởng của quỷ khí ở đây, hai bé ma trên vai Lâm Mậu nhìn hung hăng hơn, răng nanh dài hơn so với lúc cô thấy tối qua nhiều. Dấu răng xanh tím trên cổ Lâm Mậu Thu đã lan tới bên tai.
Hồn thể của ông ta bị hao tổn, lúc này quỷ khí lại dày đặc, Lâm Mậu Thu chưa thể tỉnh lại được.
Dương Miên Miên trong lòng cảm thấy đáng đời ông ta, linh hồn đen tối, đến lúc c.h.ế.t chắc cũng chỉ có thể về Địa phủ làm nô dịch, không bằng c.h.ế.t sớm một chút, xuống Địa phủ cống hiến, bớt gây hại cho nhân gian.
Dương Miên Miên vén rèm lên quan sát bên ngoài. Mặt trời dần lên cao, sương mù cũng dần tan đi, quỷ khí trong phòng ngày càng ít đi. Quỷ khí tan ra, uy lực của hai bé ma sẽ giảm xuống rất nhiều. Thế là Lâm Mậu Thu vẫn chưa c.h.ế.t được, đồ tai họa.
Thấy Dương Miên Miên nói Lâm Mậu Thu vẫn có thể cứu được, trên mặt Liễu Thục Phân hiện lên nét vui mừng.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn: ”Yêu nghiệt phương nào lại dám ở đây tác quai tác quái?”
Dứt lời, quỷ khí trong phòng nháy mắt tan mất hơn nửa, hai bé quỷ sợ quá hét lên, không dám gặm cắn hồn thể của Lâm Mậu Thu nữa, ôm nhau thành một đoàn. Dương Miên Miên cúi đầu đi xuống, thấy ở ngoài cửa có một đạo sĩ trẻ đang dán bùa lên cửa. Mỗi lần anh ta dán một tấm, quỷ khí lại ít đi một chút.
Dương Miên Miên nhấp miệng, đúng là đồ đầu gỗ.
Liễu Thục Phân cũng chú ý tới người vừa đến, mở cửa sổ ra nói với anh ta: ”Cậu là ai?”
Người nọ cất thanh kiếm gỗ vào, trả lời: ”Tôi là Thái Hoành An, đồ đệ của Hỗn Nguyên Tông Tương Trần Tử đạo trưởng, theo lệnh sư phụ đến đây giúp Lâm gia trừ quỷ sát.”
“Cậu vòng ra phía sau đi, vào từ cửa sau ấy!” Liễu Thục Phân nghe cậu ta giới thiệu, ý cười trên mặt càng thêm đậm, nhà lại có thêm một người đuổi quỷ, bà ta lại an tâm thêm một phần.
Nhưng sao lại thêm một đồ đệ tới nữa vậy? Liễu Thục Phân thầm hỏi.
Thái Hoành An theo lời Liễu Thục Phân đi vòng ra phía sau, đi tới hậu viện. Cậu ta cẩn thận, trước khi vào cửa cũng dán một lá bùa lên cửa mới bước vào.
Sư phụ đấu pháp bị phản phệ đến giờ vẫn nằm liệt giường, nhưng lại không muốn truyền chuyện này ra ngoài, cho nên mới đặc biệt phái cậu tới xử lý chuyện này. Cuối cùng, còn hào phóng cho cậu sử dụng pháp khí, Thái Hoành An lần đầu tiên một mình đi làm việc, trong lòng kích động không thôi.
Sương mù vẫn chưa tan đi hết, cảnh tượng trong viện vẫn chưa rõ ràng, lúc cậu bước vào viện bỗng nghe thấy tiếng hoắc hoắc nặng nề từ bên cạnh, hoảng sợ giơ kiếm lên theo phản xạ, quát lên chói tai: ”Yêu nghiệt phương nào?”
Thái Hoành An tốt nghiệp trường Đạo giáo hẳn hoi, sau khi tốt nghiệp được phân đến học hỏi Tương Trần Tử, nhưng đã ba năm, gọi là đồ đệ, nói trắng ra chỉ là làm tùy tùng cho ông ta.
Tương Trần Tử lòng dạ hẹp hòi, lại cực kì tàng tư, luôn sợ người khác học hết bản lĩnh của mình, thường ngày chỉ dạy cho đồ đệ chút ít da lông, cũng phần lớn là nói 1 nửa giấu 1 nửa, nên sau ba năm, Thái Hoành An cũng chỉ là một đạo sĩ gà mờ.
Nhưng cho dù chỉ là gà mờ, cậu ta cũng phát giác được hung khí trong góc kia truyền đến. Hiện tại cậu không có khả năng nhìn thấy âm hồn, nhưng tốt xấu gì cũng đã học đạo mấy năm, vẫn có thể cảm nhận được oán khí.
Lúc nãy vừa bước vào cửa cậu đã cảm nhận được âm khí nồng đậm, nhưng từ lúc cậu dán bùa lên, âm khí đã nhạt đi rất nhiều, nhưng khí thế hung ác này, sao vẫn không chịu tan đi chứ? Chẳng nhẽ đầu sỏ mọi việc lại ở chính chỗ đó?
Thái Hoành An khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng, nhìn bảo khí sư phụ giao cho, lá gan lớn hơn một chút, cầm kiếm hướng dần về phía phát ra âm thanh.
Nếu như một mình cậu có thể g.i.ế.c được ác quỷ, có phải cũng sẽ một bước thành danh không?
Thái Hoành An nghĩ như vậy, trong lòng vừa sợ lại vừa kích động.
Âm thanh kia ngày càng gần. Sương mù che khuất, chỉ có thể nhìn thấy trong góc là một cái lều màu đen, tiếng soàn soạt chính là từ trong cái lều truyền ra. Cậu nắm chặt thanh kiếm, lấy hết can đảm hét to một tiếng, cầm kiếm chọc về phía trước.
Mũi kiếm hình như đ.â.m vào vật cứng, keng một tiếng.
Trúng rồi!
Hóa ra kiếm gỗ đào đ.â.m trúng lệ quỷ là cảm giác như thế này.
Thái Hoành An vui mừng, nhìn không được nhếch khóe miệng lên một chút. Lúc cậu đang muốn tăng thêm chút lực, mũi kiếm đột nhiên lệch đi. Mất đà, cậu không phòng bị, một người một kiếm lao về phía cái lều. Cho đến khi bị thanh kiếm bị chặn lại, cậu theo bản năng nhắm mắt. Cậu cảm giác ở chóp mũi mình có thứ gì đó mềm mềm, ẩm ướt, đôi khi sẽ phun ra một chút khí nóng, mang theo một thứ mùi tanh hôi.
Thái Hoành An chậm rãi mở mắt ra, trước mặt cậu là một mảnh đỏ tươi.
“……”
Hô hấp dừng lại, thân thể cứng đờ, tầm mắt cậu hướng lên trên một chút.
“Grummmmm” Luồng khí nóng hôi hám lại lần nữa phun lên mặt cậu.
“A…”
Lá gan cậu như muốn vỡ tan, cậu hét lên, bị dọa ngã ngồi trên mặt đất, kiếm đào rơi xuống cũng không dám đi nhặt. Lúc này cậu mới nhìn ra, làm gì có lệ quỷ nào, rõ ràng là một con ch.ó dữ bị nhốt trong lồng sắt.
Thái Hoành An sợ tới mức bắp chân cũng run lên, lúc còn nhỏ cậu bị chó cắn tạo thành bóng ma tâm lý, đời này cậu sợ nhất chính là chó.
Ở trong mắt cậu, thứ trong lồng sắt này còn đáng sợ hơn lệ quỷ.
“Haha, tiểu đạo trưởng đang làm pháp sự sao?”
Thái Hoành An đang sợ hãi, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ mềm mại, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn, thấy một cô gái trẻ trắng như tuyết đang đi gần về phía cậu, trong n.g.ự.c còn ôm một em bé.
Cậu theo bản năng nói: ”Nguy hiểm, đi mau.”
Ai ngờ cô gái nghe cậu nói xong cũng không những không đi, còn lướt qua người cậu, đi tới đóng cửa lồng sắt.
“Cậu nói nó nguy hiểm sao?” Dương Miên Miên vỗ vỗ đầu con chó, chớp mắt: ”Không đâu, nó ngoan, nghe lời lắm.”
“Đừng lại gần, nó cắn đấy…”. Nhìn động tác của Dương Miên Miên, Thái Hoành An sợ tới mức tim muốn nhảy lên cổ họng, nhưng cậu vừa nói xong, thấy con ch.ó kia ngoan ngoãn nằm xuống, hai cái chân đầy móng vuốt cũng đặt cạnh nhau làm thành bộ dáng nửa quỳ, còn đâu bộ dáng hung ác hồi nãy?
Đây còn là con ch.ó dữ sao? Không phải là gấu Teddy giả mạo à?
Thái Hoành An trong lòng nghi hoặc, nhịn không được nhìn qua. Con chó cảm nhận được tầm mắt của cậu, lập tức trừng mắt, giơ đôi răng nanh bén nhọn ra.
“Úi..” Thái Hoành An sợ tới mức lần nữa rụt người về.
Liễu Thục Phân thấy một màn như vậy, biểu tình biến đổi, bị một con ch.ó dọa thành như vậy, còn trông chờ cậu ta bắt quỷ sao?
Liễu Thục Phân lại nhìn Dương Miên Miên đang đứng cạnh con chó, mặt không đổi sắc, lại lần nữa nịnh nọt cười: ”Đại sư, còn nhờ Đại sư xem hộ lão Lâm giúp tôi.”
Dương Miên Miên thu hồi tay, nhìn về tầng hai, biểu tình càng lạnh nhạt: ”Không cần, ông ấy tỉnh rồi.”