Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch
Chương 2
Không biết có phải ảo giác hay không, Võ Tiểu Tứ cảm giác độ ấm trong xe ngày càng giảm, đặc biệt là ở bên cạnh, hắn luôn cảm giác từng trận âm phong thổi tới.
Đêm hè oi bức nhưng hắn lại thấy sau lưng từng đợt ớn lạnh truyền ra. Võ Tiểu Tứ đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ, bà hắn có nói hắn bát tự nhẹ, buổi tối không nên ra ngoài. Hắn không để trong lòng, không biết vì sao qua nhiều năm như vậy, hôm nay đột nhiên nhớ lại.
Võ Tiểu Tứ kéo kéo góc áo Lưu Dũng, nhỏ giọng nói: ”Em cảm thấy xe này có chút tà ám, hay là chúng ta thôi đi.”
Lưu Dũng dựng ngược lông mày:”Đầu óc mày bị đ.â.m hỏng rồi hả, chỉ là một đứa con gái, mày sợ cái quỷ gì?”
Chữ “quỷ” vừa nói ra, cảm giác lạnh buốt càng rõ ràng hơn.
Giọng nói Võ Tiểu Tứ run rẩy: ”Dũng ca, em cảm thấy có người đang nhìn em”.
Bị Võ Tiểu Tứ lần này đến lần khác làm loạn, Lưu Dũng không khỏi có chút phát sợ, theo bản năng nhìn ngó xung quanh. Nhưng trong xe ngoại trừ họ và nữ tài xế ra làm gì còn ai khác?
Lưu Dũng dộng lên đầu Võ Tiểu Tứ một phát: ”Đồ nhát gan”.
Đúng lúc này xe lại đi qua ổ gà, tầm mắt hắn lại lung lay một chút.
Lưu Dũng mặt nhoáng một cái trắng bệch, tay như dính lên đầu Võ Tiểu Tứ.
Vừa rồi hắn nhìn thấy bên cạnh Võ Tiểu Tứ có một nữ nhân váy trắng, mặt trắng bệch, lại còn cười với hắn một cái…
Biểu tình của Lưu Dũng thật sự đáng sợ, Võ Tiểu Tứ đang run rẩy cũng ý thức được có chuyện gì đó: “Dũng ca, Dũng ca, anh làm sao vậy?”
Võ Tiểu Tứ muốn khóc, lưng cứng ngắc, nhưng không có lá gan quay lại xem.
Lưu Dũng cứng đờ chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần.
Hắn tập trung nhìn lại phía sau Võ Tiểu Tứ, là cửa xe ngăn cách với bên ngoài tối đen, làm gì có nữ nhân nào?
Nhưng chính mắt hắn hồi nãy đã nhìn thấy! Hắn cắn chặt răng không nói chuyện, sợ rằng mở miệng ra nói, đối phương sẽ phát hiện ra tiếng hai hàm răng của hắn đang va vào nhau.
Ý xấu đã tan đi lúc nào, Lưu Dũng cuối cùng tìm về một tia lí trí.
Hắn nhìn Dương Miên Miên phía trước, càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Nữ nhân bình thường đêm khuya sẽ lái xe đến chỗ hẻo lánh này sao? Còn đang nghi hoặc, hắn nhìn đến cửa xe đang mở một nửa từ lúc nãy, bỗng ý thức được từ lúc lên xe họ không chú ý đến cửa.
Sao trong xe lạnh như vậy? Hắn lại theo bản năng nhìn bảng điều khiển trong xe. Vừa nhìn, cả người bống cứng đờ.
Gặp quỷ rồi, xe không mở điều hòa!
Trong xe lâm vào yên tĩnh. Dương Miên Miên xoay tay lái, đầu xe vừa chuyển, đã hết con đường cũ, xe đi vào một con phố.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống nền đường xi măng. Đầu phố chính là một phòng khám.
Cửa phòng khám khép hờ, trước cửa mở một bóng đèn, trên bóng đèn dày một lớp thiêu thân. Ánh sáng xuyên qua lớp thủy tinh bẩn thỉu chiếu sáng biển hiệu sớm đã phai màu: ”Phòng khám Quý Thị”.
Dương Miên Miên dẫm phanh: ”Đến rồi”.
Mấy chữ này với Lưu Dũng và Võ Tiểu Tứ giống như ân xá, 2 người lập tức nhanh nhẹn phi xuống xe.
“Xem vị tiểu ca này giống như không có việc gì, có cần tôi xuống xe vào với các người không?”
“Không cần, Tiểu Tứ không sao, ngài còn có việc cứ đi trước đi ạ, không làm phiền ngài nữa”. Lưu Dũng sợ đến mất hồn, không phát hiện chính mình vừa dùng kính ngữ nói chuyện với cô gái trước mặt.
“Nếu không có việc gì thì đừng đến phòng khám, tiết kiệm chút tiền chữa bệnh.”
Nói xong, cô không rõ ý vị quét mắt về chỗ phòng khám, dẫm chân ga, nghênh ngang rời đi. Trên xe không còn 2 người kia nữa, cô gái váy trắng không bị ép vào góc nữa, nhẹ nhàng thở ra.
“Làm không tồi.” Dương Miên Miên khen ngợi.
Cô gái gượng ép kéo kéo khóe miệng. Vừa rồi tên tóc đỏ bát tự nhẹ, dương khí dồi dào, cô mới mượn một ít dưỡng hồn thể. Hồn thể của cô trên đường bị dương khí của Dương Miên Miên đốt đến đáng thương. Hai người kia vừa xuống, cô lại cảm thấy như bị nắng hè rực rỡ chiếu vào thân, nóng nực khó chịu. Cũng may Khu phố số 3 cũng rất gần rồi, qua 2 ngã tư nữa là tới.
Đây là vùng ngoại ô cũ, cả khu phố đều là nhà hai tầng, tầng 1 làm mặt tiền cửa hiệu, chỉ có điều lúc này đã gần nửa đêm, không ai mở cửa buôn bán nữa. Chỉ có nhà cuối phố, bởi vì nhà có tang sự, nên vẫn còn sáng đèn, cửa khép hở, bên cạnh dựng không ít vòng hoa, còn mơ hồ vọng ra tiếng người.
Càng gần đến nhà, khuôn mặt nữ quỷ càng trở nên bi thương. Cô c.h.ế.t đột ngột, mấy hôm nay hồn phách vẫn ở lại ngã tư trong thành phố, kí ức mơ hồ, nay về gần nhà kí ức mới càng ngày càng rõ ràng.
Hai ngày trước cô đi làm như bình thường, không nghĩ tới lại là lần cuối cùng gặp người thân. Ngước mắt thấy biểu tình của ma nữ, Dương Miên Miên trong lòng chợt động, nhưng tình cảnh này cô đã gặp qua nhiều, cũng thành quen, ngữ khí nhàn nhạt, nói:”Tới rồi.”
Lúc này, sau cánh cửa khép hờ, bỗng nhiên một em bé 4-5 tuổi chạy ra.
“Mẹ, con muốn mẹ cơ!”,em bé khóc gào.
Phía sau bé, một người đàn ông đuổi theo phía sau.
Người này râu ria xồm xoàm, mắt đầy tia máu, trên mặt mang theo bi thương, ôm em bé trong lòng, dỗ: ”A Bảo ngoan, không phải mẹ nói với con rồi sao? Con lớn rồi, con ngủ một mình được mà.”
Người đàn ông bế em bé lên, ngước mắt liền nhìn thấy ô tô của Dương Miên Miên.
Anh ta nhíu mày, phía trước không có đường đi nữa, buổi tối như này sao lại có xe chạy đến đây nhỉ?.
Em bé cũng nhìn thấy xe của Dương Miên Miên, đưa tay ra làm động tác muốn được bế: ”Mẹ…mẹ…”
Bên trong xe, Dương Miên Miên lúc này đang tính quay đầu bỗng dẫm phanh.
Cô nghĩ nghĩ, liền tháo chiếc lục lạc trên gương chiếu hậu xuống.
Cái này gọi là trấn hồn linh, cô dùng điểm đổi, nghe nói có thể an hồn trừ tà. Chỉ là công năng này cô không cần dùng tới.
Dương Miên Miên cầm lục lạc trong tay, đi tới trước mặt hai cha con. Thấy không phải là mẹ, mặt cậu bé lộ rõ thất vọng, con ngươi lại lập tức đong đầy nước mắt, khóc rống lên.
Dương Miên Miên treo lục lạc vào tay em bé, dỗ: ”A Bảo ngoan, đi ngủ đi, mẹ con chờ con trong mơ đấy.”
Không biết là do thanh âm của Dương Miên Miên ôn nhu, hay do tác dụng của Trấn hồn linh, em bé thực sự không khóc nữa.
Vẻ đề phòng trong mắt người cha dần rút đi.
Từ lúc mẹ em bé mất đi, mấy hôm nay, thằng bé gần như khóc cả ngày, dỗ thế nào cũng không nín, khó có được cảm giác yên bình như lúc này.
Dương Miên Miên nhìn nữ tử áo trắng đứng cạnh hai cha con, khuyên nhủ: ”Mau về nhà đi”.
Người cha nhìn Dương Miên Miên, ánh mắt cảm kích rồi rời đi. Nữ quỷ đi sau hai cha con một bước. Vừa rồi cô ấy đứng cạnh con trai liền thấy cảm giác khó chịu, nên cô hiểu lục lạc kia hẳn là đồ tốt.
Trước đây cô không tin ma quỷ, nhưng hôm nay chính mình trải qua, còn không tin được sao. Còn Dương Miên Miên kia trong mắt cô chính là một cao nhân lúc sinh thời cô không có cơ hội gặp.
Chuyện cô không yên lòng nhất chính là con trai, nhưng sau này con có chiếc lục lạc kia của Dương Miên Miên, chắc là cuộc sống cũng yên bình hơn nhiều.
Nữ quỷ cảm động đến rơi nước mắt: ”Đại ân đại đức của đại sư đời này ta sẽ không quên”.
“Không cần cô suốt đời không quên. Một chiếc lục lạc thêm 5 năm âm đức. Lúc trả tiền xe nhớ cộng vào cho tôi là được”
Nữ quỷ còn chưa nói xong lời cảm ơn, khóe miệng đã cứng lại.
Dương Miên Miên quay người lên xe, đóng cửa xe lại, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, vội chỉnh lại thái độ. Cô quay qua, mắt cong cong, mặt tươi cười tiêu chuẩn lộ ra 8 chiếc răng trắng: ”Quý khách, nhớ đánh giá tôi 5 sao nha!!”
Nữ quỷ: ”…”
Xe quay đầu về đường cũ, lúc đi qua phòng khám Quý thị, cô theo bản năng liếc nhìn.
Phòng khám ở cạnh cột đèn đường, lại thêm đèn trước cửa, đáng ra phải cực kì sáng sủa.
Nhưng trong mắt Dương Miên Miên, phòng khám này lại đen như mực, xung quanh vô số Địa Phược Linh như muốn đem phòng khám nuốt sống.
Địa Phược Linh nơi này hầu hết đều là trẻ con chưa thành hình, còn chưa thấy thế giới này đã bị ép chết, oán niệm sâu đậm.
Nhìn qua có thể biết phòng khám này làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí. Dương Miên Miên nhíu chặt mày, cô chỉ là người đưa du hồn lạc đường về nhà, việc này không thuộc trách nhiệm của cô, cô cũng không muốn quản.
Người sống không tích âm đức, sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng. Phòng khám vẫn khép cửa hờ như trước, hai anh em tóc vàng tóc đỏ đã sớm không thấy bóng dáng. Dương Miên Miên thu hồi tầm mắt, lái xe nhanh chóng đi qua phòng khám, đi vào màn đêm đen.
Lúc Dương Miên Miên về đến tiểu khu đã là rạng sáng. Hôm nay cô chỉ đi được 1 đơn, nhưng mà thu hoạch không tồi, bằng nửa tháng chạy xe rồi. Lúc này, app thông báo cô được cộng 15 điểm cùng 5 năm âm đức, hành khách còn tặng cô 5 sao nữa. Trên danh sách xếp hạng tài xế, cô vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất, luôn ổn định 5 sao. Dương Miên Miên thấp giọng cười, không được làm ông chủ hay CEO gì đấy thì làm tài xế hạng nhất cũng được vậy. Cô xem tài khoản một chút, điểm tích lũy đã được 800, thêm 20 năm âm đức. Mỗi năm âm đức tương đương 2 điểm tích lũy. Ba cô từng nói, khi tích đủ 10000 điểm, cô có thể xin chuyển việc, làm việc ở văn phòng xa hoa, ở trên đỉnh cao nhân sinh a…
Dương Miên Miên mặc sức tưởng tượng tương lai, trong lòng tư vị vui sướng. Đến nỗi dưới tài khoản có mục đổi vật phẩm, cô cũng bỏ qua. Cô đã dại một lần, làm sao lại thêm lần nữa được. Đừng nghĩ lại lừa điểm tích lũy của cô, đầu cô còn chưa bị cửa kẹp đâu!
Đêm hè oi bức nhưng hắn lại thấy sau lưng từng đợt ớn lạnh truyền ra. Võ Tiểu Tứ đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ, bà hắn có nói hắn bát tự nhẹ, buổi tối không nên ra ngoài. Hắn không để trong lòng, không biết vì sao qua nhiều năm như vậy, hôm nay đột nhiên nhớ lại.
Võ Tiểu Tứ kéo kéo góc áo Lưu Dũng, nhỏ giọng nói: ”Em cảm thấy xe này có chút tà ám, hay là chúng ta thôi đi.”
Lưu Dũng dựng ngược lông mày:”Đầu óc mày bị đ.â.m hỏng rồi hả, chỉ là một đứa con gái, mày sợ cái quỷ gì?”
Chữ “quỷ” vừa nói ra, cảm giác lạnh buốt càng rõ ràng hơn.
Giọng nói Võ Tiểu Tứ run rẩy: ”Dũng ca, em cảm thấy có người đang nhìn em”.
Bị Võ Tiểu Tứ lần này đến lần khác làm loạn, Lưu Dũng không khỏi có chút phát sợ, theo bản năng nhìn ngó xung quanh. Nhưng trong xe ngoại trừ họ và nữ tài xế ra làm gì còn ai khác?
Lưu Dũng dộng lên đầu Võ Tiểu Tứ một phát: ”Đồ nhát gan”.
Đúng lúc này xe lại đi qua ổ gà, tầm mắt hắn lại lung lay một chút.
Lưu Dũng mặt nhoáng một cái trắng bệch, tay như dính lên đầu Võ Tiểu Tứ.
Vừa rồi hắn nhìn thấy bên cạnh Võ Tiểu Tứ có một nữ nhân váy trắng, mặt trắng bệch, lại còn cười với hắn một cái…
Biểu tình của Lưu Dũng thật sự đáng sợ, Võ Tiểu Tứ đang run rẩy cũng ý thức được có chuyện gì đó: “Dũng ca, Dũng ca, anh làm sao vậy?”
Võ Tiểu Tứ muốn khóc, lưng cứng ngắc, nhưng không có lá gan quay lại xem.
Lưu Dũng cứng đờ chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần.
Hắn tập trung nhìn lại phía sau Võ Tiểu Tứ, là cửa xe ngăn cách với bên ngoài tối đen, làm gì có nữ nhân nào?
Nhưng chính mắt hắn hồi nãy đã nhìn thấy! Hắn cắn chặt răng không nói chuyện, sợ rằng mở miệng ra nói, đối phương sẽ phát hiện ra tiếng hai hàm răng của hắn đang va vào nhau.
Ý xấu đã tan đi lúc nào, Lưu Dũng cuối cùng tìm về một tia lí trí.
Hắn nhìn Dương Miên Miên phía trước, càng nghĩ càng thấy không thích hợp. Nữ nhân bình thường đêm khuya sẽ lái xe đến chỗ hẻo lánh này sao? Còn đang nghi hoặc, hắn nhìn đến cửa xe đang mở một nửa từ lúc nãy, bỗng ý thức được từ lúc lên xe họ không chú ý đến cửa.
Sao trong xe lạnh như vậy? Hắn lại theo bản năng nhìn bảng điều khiển trong xe. Vừa nhìn, cả người bống cứng đờ.
Gặp quỷ rồi, xe không mở điều hòa!
Trong xe lâm vào yên tĩnh. Dương Miên Miên xoay tay lái, đầu xe vừa chuyển, đã hết con đường cũ, xe đi vào một con phố.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống nền đường xi măng. Đầu phố chính là một phòng khám.
Cửa phòng khám khép hờ, trước cửa mở một bóng đèn, trên bóng đèn dày một lớp thiêu thân. Ánh sáng xuyên qua lớp thủy tinh bẩn thỉu chiếu sáng biển hiệu sớm đã phai màu: ”Phòng khám Quý Thị”.
Dương Miên Miên dẫm phanh: ”Đến rồi”.
Mấy chữ này với Lưu Dũng và Võ Tiểu Tứ giống như ân xá, 2 người lập tức nhanh nhẹn phi xuống xe.
“Xem vị tiểu ca này giống như không có việc gì, có cần tôi xuống xe vào với các người không?”
“Không cần, Tiểu Tứ không sao, ngài còn có việc cứ đi trước đi ạ, không làm phiền ngài nữa”. Lưu Dũng sợ đến mất hồn, không phát hiện chính mình vừa dùng kính ngữ nói chuyện với cô gái trước mặt.
“Nếu không có việc gì thì đừng đến phòng khám, tiết kiệm chút tiền chữa bệnh.”
Nói xong, cô không rõ ý vị quét mắt về chỗ phòng khám, dẫm chân ga, nghênh ngang rời đi. Trên xe không còn 2 người kia nữa, cô gái váy trắng không bị ép vào góc nữa, nhẹ nhàng thở ra.
“Làm không tồi.” Dương Miên Miên khen ngợi.
Cô gái gượng ép kéo kéo khóe miệng. Vừa rồi tên tóc đỏ bát tự nhẹ, dương khí dồi dào, cô mới mượn một ít dưỡng hồn thể. Hồn thể của cô trên đường bị dương khí của Dương Miên Miên đốt đến đáng thương. Hai người kia vừa xuống, cô lại cảm thấy như bị nắng hè rực rỡ chiếu vào thân, nóng nực khó chịu. Cũng may Khu phố số 3 cũng rất gần rồi, qua 2 ngã tư nữa là tới.
Đây là vùng ngoại ô cũ, cả khu phố đều là nhà hai tầng, tầng 1 làm mặt tiền cửa hiệu, chỉ có điều lúc này đã gần nửa đêm, không ai mở cửa buôn bán nữa. Chỉ có nhà cuối phố, bởi vì nhà có tang sự, nên vẫn còn sáng đèn, cửa khép hở, bên cạnh dựng không ít vòng hoa, còn mơ hồ vọng ra tiếng người.
Càng gần đến nhà, khuôn mặt nữ quỷ càng trở nên bi thương. Cô c.h.ế.t đột ngột, mấy hôm nay hồn phách vẫn ở lại ngã tư trong thành phố, kí ức mơ hồ, nay về gần nhà kí ức mới càng ngày càng rõ ràng.
Hai ngày trước cô đi làm như bình thường, không nghĩ tới lại là lần cuối cùng gặp người thân. Ngước mắt thấy biểu tình của ma nữ, Dương Miên Miên trong lòng chợt động, nhưng tình cảnh này cô đã gặp qua nhiều, cũng thành quen, ngữ khí nhàn nhạt, nói:”Tới rồi.”
Lúc này, sau cánh cửa khép hờ, bỗng nhiên một em bé 4-5 tuổi chạy ra.
“Mẹ, con muốn mẹ cơ!”,em bé khóc gào.
Phía sau bé, một người đàn ông đuổi theo phía sau.
Người này râu ria xồm xoàm, mắt đầy tia máu, trên mặt mang theo bi thương, ôm em bé trong lòng, dỗ: ”A Bảo ngoan, không phải mẹ nói với con rồi sao? Con lớn rồi, con ngủ một mình được mà.”
Người đàn ông bế em bé lên, ngước mắt liền nhìn thấy ô tô của Dương Miên Miên.
Anh ta nhíu mày, phía trước không có đường đi nữa, buổi tối như này sao lại có xe chạy đến đây nhỉ?.
Em bé cũng nhìn thấy xe của Dương Miên Miên, đưa tay ra làm động tác muốn được bế: ”Mẹ…mẹ…”
Bên trong xe, Dương Miên Miên lúc này đang tính quay đầu bỗng dẫm phanh.
Cô nghĩ nghĩ, liền tháo chiếc lục lạc trên gương chiếu hậu xuống.
Cái này gọi là trấn hồn linh, cô dùng điểm đổi, nghe nói có thể an hồn trừ tà. Chỉ là công năng này cô không cần dùng tới.
Dương Miên Miên cầm lục lạc trong tay, đi tới trước mặt hai cha con. Thấy không phải là mẹ, mặt cậu bé lộ rõ thất vọng, con ngươi lại lập tức đong đầy nước mắt, khóc rống lên.
Dương Miên Miên treo lục lạc vào tay em bé, dỗ: ”A Bảo ngoan, đi ngủ đi, mẹ con chờ con trong mơ đấy.”
Không biết là do thanh âm của Dương Miên Miên ôn nhu, hay do tác dụng của Trấn hồn linh, em bé thực sự không khóc nữa.
Vẻ đề phòng trong mắt người cha dần rút đi.
Từ lúc mẹ em bé mất đi, mấy hôm nay, thằng bé gần như khóc cả ngày, dỗ thế nào cũng không nín, khó có được cảm giác yên bình như lúc này.
Dương Miên Miên nhìn nữ tử áo trắng đứng cạnh hai cha con, khuyên nhủ: ”Mau về nhà đi”.
Người cha nhìn Dương Miên Miên, ánh mắt cảm kích rồi rời đi. Nữ quỷ đi sau hai cha con một bước. Vừa rồi cô ấy đứng cạnh con trai liền thấy cảm giác khó chịu, nên cô hiểu lục lạc kia hẳn là đồ tốt.
Trước đây cô không tin ma quỷ, nhưng hôm nay chính mình trải qua, còn không tin được sao. Còn Dương Miên Miên kia trong mắt cô chính là một cao nhân lúc sinh thời cô không có cơ hội gặp.
Chuyện cô không yên lòng nhất chính là con trai, nhưng sau này con có chiếc lục lạc kia của Dương Miên Miên, chắc là cuộc sống cũng yên bình hơn nhiều.
Nữ quỷ cảm động đến rơi nước mắt: ”Đại ân đại đức của đại sư đời này ta sẽ không quên”.
“Không cần cô suốt đời không quên. Một chiếc lục lạc thêm 5 năm âm đức. Lúc trả tiền xe nhớ cộng vào cho tôi là được”
Nữ quỷ còn chưa nói xong lời cảm ơn, khóe miệng đã cứng lại.
Dương Miên Miên quay người lên xe, đóng cửa xe lại, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, vội chỉnh lại thái độ. Cô quay qua, mắt cong cong, mặt tươi cười tiêu chuẩn lộ ra 8 chiếc răng trắng: ”Quý khách, nhớ đánh giá tôi 5 sao nha!!”
Nữ quỷ: ”…”
Xe quay đầu về đường cũ, lúc đi qua phòng khám Quý thị, cô theo bản năng liếc nhìn.
Phòng khám ở cạnh cột đèn đường, lại thêm đèn trước cửa, đáng ra phải cực kì sáng sủa.
Nhưng trong mắt Dương Miên Miên, phòng khám này lại đen như mực, xung quanh vô số Địa Phược Linh như muốn đem phòng khám nuốt sống.
Địa Phược Linh nơi này hầu hết đều là trẻ con chưa thành hình, còn chưa thấy thế giới này đã bị ép chết, oán niệm sâu đậm.
Nhìn qua có thể biết phòng khám này làm ra bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí. Dương Miên Miên nhíu chặt mày, cô chỉ là người đưa du hồn lạc đường về nhà, việc này không thuộc trách nhiệm của cô, cô cũng không muốn quản.
Người sống không tích âm đức, sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng. Phòng khám vẫn khép cửa hờ như trước, hai anh em tóc vàng tóc đỏ đã sớm không thấy bóng dáng. Dương Miên Miên thu hồi tầm mắt, lái xe nhanh chóng đi qua phòng khám, đi vào màn đêm đen.
Lúc Dương Miên Miên về đến tiểu khu đã là rạng sáng. Hôm nay cô chỉ đi được 1 đơn, nhưng mà thu hoạch không tồi, bằng nửa tháng chạy xe rồi. Lúc này, app thông báo cô được cộng 15 điểm cùng 5 năm âm đức, hành khách còn tặng cô 5 sao nữa. Trên danh sách xếp hạng tài xế, cô vững vàng đứng ở vị trí thứ nhất, luôn ổn định 5 sao. Dương Miên Miên thấp giọng cười, không được làm ông chủ hay CEO gì đấy thì làm tài xế hạng nhất cũng được vậy. Cô xem tài khoản một chút, điểm tích lũy đã được 800, thêm 20 năm âm đức. Mỗi năm âm đức tương đương 2 điểm tích lũy. Ba cô từng nói, khi tích đủ 10000 điểm, cô có thể xin chuyển việc, làm việc ở văn phòng xa hoa, ở trên đỉnh cao nhân sinh a…
Dương Miên Miên mặc sức tưởng tượng tương lai, trong lòng tư vị vui sướng. Đến nỗi dưới tài khoản có mục đổi vật phẩm, cô cũng bỏ qua. Cô đã dại một lần, làm sao lại thêm lần nữa được. Đừng nghĩ lại lừa điểm tích lũy của cô, đầu cô còn chưa bị cửa kẹp đâu!