Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch
Chương 19
Tiếp Lư Vân lãng phí thời gian lâu như vậy mà chẳng kiếm được điểm nào, Dương Miên Miên vốn tưởng hôm nay lại tay không trở về, đang định kết thúc công việc thì app lại có thông báo.
Cô nhìn xuống địa điểm, ở đường đến học viện. Thời gian này, hầu hết học sinh đã về trường, trên đường cũng chẳng còn mấy người, Dương Miên Miên vừa lái xe đến của phụ trường học đã thấy một quỷ ảnh đảo quanh cổng.
Dương Miên Miên chạy xe đến: ”Là cậu muốn đên nghĩa địa công cộng Phượng Hoàng sao?” Chung Viễn Sơn sửng sốt một chút, não như hồ nhão bắt đầu thanh tỉnh một chút, theo bản năng gật đầu: ”Đúng vậy, em muốn đi nghĩa địa công cộng.”
Dương Miên Miên cho cậu ấy lên xe xong, đang định đi, khóe mắt lại thấy một đôi tình nhân ở đầu đường kia đi tới. Nhìn thấy gương mặt người con gái, Dương Miên Miên dừng một chút. Đôi trẻ này, người con trai cao ráo đẹp trai, mà người con gái lại thật bình thường, nhìn qua có chút không xứng đôi.
Điều đặc biệt là người con gái chính là người Dương Miên Miên đã gặp ở phòng ước nguyện, chỉ là cô ta đã gầy đi không ít.
“Trình Vệ Đông!” Bỗng một cô gái xinh đẹp, tóc dài tinh xảo lao tới từ cổng trường, mặt trái xoan, khóe mắt đầy nước mắt, nhìn mà thương. Người con gái xinh đẹp kia vọt tới nhìn đôi tình nhân, giơ tay lên giáng cho người con trai một cái tát.
“Trần Vệ Đông, anh cùng tôi chia tay là do người này? Cô ta hơn gì tôi chứ?” ngữ khí lên án, nước mắt tràn mi.
"Anh..." Trình Vệ Đông theo phản xạ vươn tay định lau nước mắt cho đối phương, nhưng tay cậu ta nâng lên một nửa rồi lại bị một đôi tay khác chặn lại. Cậu quay lại nhìn bạn gái Liễu Đông Mai, trên mặt hiện lên một chút giãy giụa.
“Cậu chàng này có bệnh sao, em gái xinh đẹp như vậy không cần, lại đi theo một cô gái nhà quê!”
“Mù rồi, cô gái này lớn lên cũng thật là bình thường đi…”Người qua đường nhìn thấy một màn như vậy, sôi nổi bàn tán. Liễu Đông Mai mặt lúc xanh lúc trắng, người qua đường nói trúng tim đen cô, nhưng cô vẫn không muốn buông tay.
Cô rất thích người này, thực sự rất thích.
Ánh đèn đường chiếu vào người cô, sợi dây kim loại trên cổ Lưu Đông Mai phản ra một mạt u quang.
“Cậu chờ chút nhé!” Dương Miên Miên nói với Chung Viễn Sơn một tiếng, sau đó xuống xe.
Dưới đèn đường, ba người vẫn giằng co như cũ, Dương Miên Miên đi qua ba người, chân đột nhiên lảo đảo một chút, đụng vào Liễu Đông Mai, hai người cùng lảo đảo.
“Xin lỗi!” Dương Miên Miên nói xong liền đi qua bọn họ, làm ra vẻ người vội vàng đi qua.
Dương Miên Miên quay một vòng xa lại chui vào xe, trên tay lại có thêm một chuỗi vòng cổ, thật cẩn thận không động tới mặt dây.
“Biết đây là gì không?” Dương Miên Miên đem mặt dây ra trước mặt Chung Viễn Sơn.
Chung Viễn Sơn lắc đầu: ”Chỉ là một cái vòng cổ bình thường thôi.”
Dương Miên Miên rũ mắt xuống, xem ra cô không thể từ người này tìm ra manh mối về cửa hàng kia. Nghĩ nghĩ, Dương Miên Miên bỗng lại có chủ ý khác. Cô lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Triệu cảnh quan. Tôi là Dương Miên Miên, tôi muốn báo cáo việc này một chút.” Dương Miên Miên giơ khoé miệng: ”Vừa rồi có người làm rơi một chuỗi vòng cổ trên xe của tôi. Tôi có nghe người này nói chuyện điện thoại giống như bán hàng đa cấp, cái này như kiểu tín vật của họ vậy. Lúc ấy tôi sợ lắm. Vâng, tôi sẽ đem vòng cổ đến cho các anh, sẽ chú ý an toàn.”
Có khó khăn tìm cảnh sát.
Dương Miên Miên tâm tình sung sướng ngắt điện thoại.
Nghĩa địa công cộng Phượng hoàng cũng không xa, Dương Miên Miên đưa Chung Viễn Sơn đến chân núi.
Tới nghĩa địa, tâm tình Chung Viễn Lâm trở nên bi thương. Cậu ta tựa hồ không ý thức được mình đã chết, vẫn từng bước một bước lên từng bậc cầu thang.
Dương Miên Miên nhìn quỷ hồn xa dần, nhớ tới Tiếu Ngôn hình như có nói mộ của cậu ấy ở trên đỉnh núi. Nhưng dù sao cũng là ân oán của riêng bọn họ, cô không có hứng thú. Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt, dẫm chân ga, xe nhanh chóng biến mất.
Triệu Anh Hùng sau khi nghe điện thoại của Dương Miên Miên, vốn dĩ đã ngủ lại không thể không tăng ca chạy tới Sở Cảnh sát Hình sự. Triệu Anh Hùng vừa bước chân vào, một đội viên khác nhận được thông báo cũng đã chạy đến.
Đội ngũ bán hàng đa cấp hung hăng ngang ngược, nguy hại tứ phương, nếu như theo lời Dương Miên Miên nói, đã lấy được tín vật của họ, không chừng lần này sẽ là cơ hội phá hủy đường dây bán hàng đa cấp. Dương Miên Miên tới Sở cảnh, đưa dây chuyền cho Lý Đội.
“Chính là cái này?” Lý Đội cầm dây xích nhìn qua nhìn lại mấy lần cũng không phát hiện ra gì bất thường: không có ám văn, cũng không có khắc chữ, chỉ là một cái vòng cổ cực kì phổ thông.
Dương Miên Miên vẻ mặt nghiêm túc: ”Lý Đội, chú cẩn thận nhé, cháu nghe nói ai mang vòng này lên đều bị hắn khống chế!”
Lý Đội đang muốn đem dây xích lại gần nhìn kỹ, liền đem dây chuyền ném qua cho Triệu Anh Hùng: ”Ngày mai đưa cho khoa xét nghiệm tra rõ thành phần!”
Triệu Anh Hùng nhanh tay cất vòng vào túi chứng cứ, cũng không dám chạm vào.
Dương Miên Miên thấy mục đích đã đạt được, nói: ”Không còn việc gì nữa, cháu đi đây ạ!”
Cô chuyển ánh mắt qua Triệu Anh Hùng, ngọt ngào cười: ”Triệu cảnh quan, anh tiễn tôi một chút nhé!”
“À, được” Triệu Anh Hùng nhịn không được rụt vai xuống, thấy Dương Miên Miên cười có chút không được tử tế.
Cô nhìn xuống địa điểm, ở đường đến học viện. Thời gian này, hầu hết học sinh đã về trường, trên đường cũng chẳng còn mấy người, Dương Miên Miên vừa lái xe đến của phụ trường học đã thấy một quỷ ảnh đảo quanh cổng.
Dương Miên Miên chạy xe đến: ”Là cậu muốn đên nghĩa địa công cộng Phượng Hoàng sao?” Chung Viễn Sơn sửng sốt một chút, não như hồ nhão bắt đầu thanh tỉnh một chút, theo bản năng gật đầu: ”Đúng vậy, em muốn đi nghĩa địa công cộng.”
Dương Miên Miên cho cậu ấy lên xe xong, đang định đi, khóe mắt lại thấy một đôi tình nhân ở đầu đường kia đi tới. Nhìn thấy gương mặt người con gái, Dương Miên Miên dừng một chút. Đôi trẻ này, người con trai cao ráo đẹp trai, mà người con gái lại thật bình thường, nhìn qua có chút không xứng đôi.
Điều đặc biệt là người con gái chính là người Dương Miên Miên đã gặp ở phòng ước nguyện, chỉ là cô ta đã gầy đi không ít.
“Trình Vệ Đông!” Bỗng một cô gái xinh đẹp, tóc dài tinh xảo lao tới từ cổng trường, mặt trái xoan, khóe mắt đầy nước mắt, nhìn mà thương. Người con gái xinh đẹp kia vọt tới nhìn đôi tình nhân, giơ tay lên giáng cho người con trai một cái tát.
“Trần Vệ Đông, anh cùng tôi chia tay là do người này? Cô ta hơn gì tôi chứ?” ngữ khí lên án, nước mắt tràn mi.
"Anh..." Trình Vệ Đông theo phản xạ vươn tay định lau nước mắt cho đối phương, nhưng tay cậu ta nâng lên một nửa rồi lại bị một đôi tay khác chặn lại. Cậu quay lại nhìn bạn gái Liễu Đông Mai, trên mặt hiện lên một chút giãy giụa.
“Cậu chàng này có bệnh sao, em gái xinh đẹp như vậy không cần, lại đi theo một cô gái nhà quê!”
“Mù rồi, cô gái này lớn lên cũng thật là bình thường đi…”Người qua đường nhìn thấy một màn như vậy, sôi nổi bàn tán. Liễu Đông Mai mặt lúc xanh lúc trắng, người qua đường nói trúng tim đen cô, nhưng cô vẫn không muốn buông tay.
Cô rất thích người này, thực sự rất thích.
Ánh đèn đường chiếu vào người cô, sợi dây kim loại trên cổ Lưu Đông Mai phản ra một mạt u quang.
“Cậu chờ chút nhé!” Dương Miên Miên nói với Chung Viễn Sơn một tiếng, sau đó xuống xe.
Dưới đèn đường, ba người vẫn giằng co như cũ, Dương Miên Miên đi qua ba người, chân đột nhiên lảo đảo một chút, đụng vào Liễu Đông Mai, hai người cùng lảo đảo.
“Xin lỗi!” Dương Miên Miên nói xong liền đi qua bọn họ, làm ra vẻ người vội vàng đi qua.
Dương Miên Miên quay một vòng xa lại chui vào xe, trên tay lại có thêm một chuỗi vòng cổ, thật cẩn thận không động tới mặt dây.
“Biết đây là gì không?” Dương Miên Miên đem mặt dây ra trước mặt Chung Viễn Sơn.
Chung Viễn Sơn lắc đầu: ”Chỉ là một cái vòng cổ bình thường thôi.”
Dương Miên Miên rũ mắt xuống, xem ra cô không thể từ người này tìm ra manh mối về cửa hàng kia. Nghĩ nghĩ, Dương Miên Miên bỗng lại có chủ ý khác. Cô lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Alo, Triệu cảnh quan. Tôi là Dương Miên Miên, tôi muốn báo cáo việc này một chút.” Dương Miên Miên giơ khoé miệng: ”Vừa rồi có người làm rơi một chuỗi vòng cổ trên xe của tôi. Tôi có nghe người này nói chuyện điện thoại giống như bán hàng đa cấp, cái này như kiểu tín vật của họ vậy. Lúc ấy tôi sợ lắm. Vâng, tôi sẽ đem vòng cổ đến cho các anh, sẽ chú ý an toàn.”
Có khó khăn tìm cảnh sát.
Dương Miên Miên tâm tình sung sướng ngắt điện thoại.
Nghĩa địa công cộng Phượng hoàng cũng không xa, Dương Miên Miên đưa Chung Viễn Sơn đến chân núi.
Tới nghĩa địa, tâm tình Chung Viễn Lâm trở nên bi thương. Cậu ta tựa hồ không ý thức được mình đã chết, vẫn từng bước một bước lên từng bậc cầu thang.
Dương Miên Miên nhìn quỷ hồn xa dần, nhớ tới Tiếu Ngôn hình như có nói mộ của cậu ấy ở trên đỉnh núi. Nhưng dù sao cũng là ân oán của riêng bọn họ, cô không có hứng thú. Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt, dẫm chân ga, xe nhanh chóng biến mất.
Triệu Anh Hùng sau khi nghe điện thoại của Dương Miên Miên, vốn dĩ đã ngủ lại không thể không tăng ca chạy tới Sở Cảnh sát Hình sự. Triệu Anh Hùng vừa bước chân vào, một đội viên khác nhận được thông báo cũng đã chạy đến.
Đội ngũ bán hàng đa cấp hung hăng ngang ngược, nguy hại tứ phương, nếu như theo lời Dương Miên Miên nói, đã lấy được tín vật của họ, không chừng lần này sẽ là cơ hội phá hủy đường dây bán hàng đa cấp. Dương Miên Miên tới Sở cảnh, đưa dây chuyền cho Lý Đội.
“Chính là cái này?” Lý Đội cầm dây xích nhìn qua nhìn lại mấy lần cũng không phát hiện ra gì bất thường: không có ám văn, cũng không có khắc chữ, chỉ là một cái vòng cổ cực kì phổ thông.
Dương Miên Miên vẻ mặt nghiêm túc: ”Lý Đội, chú cẩn thận nhé, cháu nghe nói ai mang vòng này lên đều bị hắn khống chế!”
Lý Đội đang muốn đem dây xích lại gần nhìn kỹ, liền đem dây chuyền ném qua cho Triệu Anh Hùng: ”Ngày mai đưa cho khoa xét nghiệm tra rõ thành phần!”
Triệu Anh Hùng nhanh tay cất vòng vào túi chứng cứ, cũng không dám chạm vào.
Dương Miên Miên thấy mục đích đã đạt được, nói: ”Không còn việc gì nữa, cháu đi đây ạ!”
Cô chuyển ánh mắt qua Triệu Anh Hùng, ngọt ngào cười: ”Triệu cảnh quan, anh tiễn tôi một chút nhé!”
“À, được” Triệu Anh Hùng nhịn không được rụt vai xuống, thấy Dương Miên Miên cười có chút không được tử tế.