Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Gái Địa Ngục

Chương 39: C39: Cái chết của lâm huyền



Edit: Frenalis
Tôi nhìn một chút bên ngoài nhà máy, thấy mặt trời đang ở ngay chính giữa bầu trời.
Thực sự là chính ngọ!
Mỗi ngày vào giờ ngọ buổi trưa, dương khí trong máu của tôi là thời điểm mạnh nhất, mà lại là chí cương chí dương, các loại máu chó đen, chu sa đều kém rất xa.
Hải Ni không ngừng la hét, khua tay lên trời và chửi mấy câu khó hiểu bằng tiếng Nam Dương. Đột nhiên ông ta hét lên một tiếng, cái đầu ông ta bay ra khỏi cổ.
Tôi giật mình đến mức gần như ngồi bệt xuống đất.
Đây, đây là thuật "hàng đầu bay"!
Hải Ni thế mà đang thi triển thuật "hàng đầu bay"
Hàng đầu bay là một loại pháp thuật cực kỳ tà ác và âm độc, người luyện thuật hàng đầu bay, thời điểm ban đêm đầu sẽ rời khỏi thân thể bay ra ngoài kiếm ăn. Kẻ sử dụng thuật "hàng đầu bay" cực kyythích ăn trẻ sơ sinh, mỗi tối đều phải hút cho bằng sạch máu của một đứa bé vừa chào đời.
Trách không được trận pháp này bên trong cầm giữ nhiều đứa bé sơ sinh như vậy. Nhưng mà, loại thuật tà ác này không dễ dàng tu luyện, khi mới bắt đầu tu luyện, đầu rời khỏi thân thể là sẽ mang theo dạ dày nội tạng cùng đi, mà những nội tạng này rất dễ bị vướng vào các đồ vật như cột điện, ăng-ten truyền hình....
Nghe nói người Nam Dương rất sợ "hàng đầu bay", để đề phòng, mỗi nhà đều trồng một số loại cây có gai ở ban công và sân thượng, một khi cái đầu bay tới thì sẽ bị vướng lại. Nếu như cái đầu của hàng đầu sư không thể trở lại cơ thể trước bình minh thì khi mặt trời lên, nó sẽ lập tức biến thành vũng máu, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Sau khi tinh luyện thì nội tạng sẽ không theo ra ngoài nữa, cái đầu bay sẽ có năng lực mạnh hơn, chủ nhân của đầu bay cũng sẽ không cần phải mỗi ngày hút máu. Nhưng cứ bảy bảy bốn mươi chín ngày chúng lại phải ăn một bào thai chưa chào đời, khi đó chúng thực sự trở thành cơn ác mộng khủng khiếp đối với những phụ nữ mang thai.
 
Rất hiển nhiên, thuật "hàng đầu bay" của Hải Ni vẫn chưa được hoàn thiện. Ông ta bị các anh linh* điên cuồng tấn công, bằng không thì ông ta đã không đem đầu bay ra ngoài giữa ban ngày.
*anh linh: linh hồn của trẻ sơ sinh.
Nhà xưởng rất rộng, ít cửa sổ, vị trí cao nên ánh nắng không lọt vào được. Đầu Hải Ni bay vòng vòng trên không, vồ lấy Lâm Huyền, cắn một phát vào cổ. Lâm Huyền hét lớn, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, thân hình như quả bóng xì hơi, da mặt đầy nếp nhăn.
Đầu bay đang hút máu hắn!
Tôi hít một hơi thật sâu và hét lên: "Chạy đi!"
Mặc dù xã hội đen coi trọng nghĩa khí, nhưng đối mặt với cái đầu tà môn như vậy thì thuộc hạ của Lâm Huyền làm gì còn nghĩ đến nghĩa khí nữa, bọn họ không hề quan tâm đến hắn mà vội vàng chạy ra khỏi nhà xưởng.
Tôi bảo bọn họ chạy đi, không phải bởi vì tôi thiện tâm, mà là nếu để cái đầu bay hút hết máu của những người này thì năng lực của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều, hậu quả sẽ rất thảm khốc. Tôi cũng muốn bỏ chạy, nhưng nhìn Hướng Dũng nằm dưới đất, trong lòng tràn đầy lửa giận. Lão Hướng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho anh.
Lúc này cái đầu bay đã hút hết máu Lâm Huyền, "nó" quay người muốn hút máu tôi, tôi không né không tránh, chỉ đứng đó chờ "nó" tới. Thời điểm thuật "hàng đầu bay" chưa được luyện thành hoàn chỉnh, trí thông minh của cái đầu bay không cao lắm, nếu không với sự xảo quyệt của Hải Ni, ông ta nhất định sẽ nhận ra có gì đó không ổn.
Khi cái đầu bay tới gần, há cái miệng đầy máu định cắn vào cổ tôi, tôi bất ngờ giơ tay quẹt máu từ lưỡi dao lên mặt nó.

"Ngao!" Cái đầu bay hét lên một tiếng, đầu cùng nội tạng cũng bắt đầu bốc lên khói xanh. Mà thân thể bên kia của Hải Ni, sớm đã bị một đám anh linh oán hận xé nát từ lâu.
Tôi suy nghĩ, Hải Ni này vốn là biết thân thể mình không gánh nổi, mới đem đầu tách ra, bảo lưu lại hồn phách, lại hút rất nhiều máu người, như vậy đầu cùng nội tạng còn có thể đơn độc sống sót, mặc dù người không ra người quỷ không ra quỷ, nhưng sống còn tốt hơn là chết.
Nhưng là ông ta lại không nghĩ tới, tôi thế mà lại dùng chính máu mình tiễn ông ta về Tây thiên. Hải Ni cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm ở Nam Dương, nhưng ông ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được hôm nay lại bại dưới tay tôi. Không thể không nói, là vận khí của tôi quá tốt, bị người cứa đứt tay chảy máu, cũng có thể gặp đúng lúc buổi trưa.
 
Đầu Hải Ni lăn long lóc trên mặt đất một hồi, từng đám khói đen bốc ra, dần dần hóa thành một vũng máu. Mà những anh linh kia không có trận pháp giam cầm, cả đám được giải phóng, oán khí của bọn chúng rất lớn, giết chết Hải Ni căn bản cũng không thể làm cho oán khí của chúng tiêu tan chút nào.
Tôi gào thét trong lòng, nếu đám anh linh này chạy ra ngoài thì không biết sẽ giết chết bao nhiêu người đây. Phải làm gì bây giờ?
Tôi cắn răng, lợi dụng chính ngọ chưa qua, dùng máu giết được bao nhiêu đứa thì giết. Tôi đang chuẩn bị lấy máu thì nghe có người nói: "Xin thí chủ hãy nương tay".
Tôi sửng người một lúc, sao giọng nói này lại quen thế. Quay đầu nhìn lại, thấy một vị sư già mặc trang phục hòa thượng màu xanh bước vào, chắp tay trước ngực, trong miệng còn đang niệm Phật.
Tôi nghĩ nghĩ, kinh ngạc nói: "Ngài là sư phụ quét sân ở Hoành Hoa Tự?"
Lúc đó tôi vừa bị Chu Nguyên Hạo quấn lấy, sợ quá nên đến Hoành Hoa Tự thắp hương, chính sư phụ quét sân gợi ý tôi đi xin quẻ xăm. Cuối cùng cầu được một quẻ "Cởi chuông phải do người buộc chuông".

"Xin chào thí chủ." Ông ấy hướng tôi cúi chào, nói: "Bần tăng pháp hiệu Đức Tín."
Tôi nhanh chóng đáp lễ: "sư phụ Đức Tín, xin chào."
Ông ấy nhẹ gật đầu nói: "Những anh linh này đều là những người vô tội, chết rất đáng thương. Xin thí chủ hãy tha cho chúng, để tôi niệm tụng kinh văn, vì chúng mà siêu độ".
Tôi biểu thị đồng ý, ông ấy ngồi xếp bằng trên mặt đất, chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm tụng kinh văn.
Tôi không biết gì về kinh Phật, cũng không biết ông ấy đang tụng kinh gì, nhưng khi ông ấy tụng kinh, những anh linh vốn đang cuồng bạo, nay đều yên tĩnh lại, vây quanh bên cạnh ông ấy, lẳng lặng nghe niệm kinh. Mỗi lần tụng một câu, một anh linh sẽ biến mất, cho đến khi tụng hết kinh thì tất cả những anh linh đó cũng biến mất hết.
Đức Tín sư phụ đứng dậy nói với tôi: "Nữ thí chủ, đây không phải là nơi để ở lâu. Cô nên rời đi càng sớm càng tốt."
 
Tôi ngẩn người, muốn hỏi ông ấy rốt cuộc là ai, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.
Đức Tín liếc nhìn Hướng Dũng và Lâm Huyền đã chết, thở dài nói: "Mọi người đều có duyên phận, sinh tử tự có mệnh số, nữ thí chủ cũng không cần quá đau lòng, chờ tôi đọc tiếp một lần « Phật nói A Di Đà kinh » vì hai vị thí chủ này siêu độ."
"Cảm ơn sư phụ." Tôi cúi đầu thật sâu rồi bước ra khỏi nhà xưởng. Tôi lau nước mắt, Hướng Dũng, tôi đã báo thù cho anh, anh có thể an tâm mà đi.
Sau khi bước ra khỏi khu công nghiệp bỏ hoang này, tôi nhận ra phía trước không có ngôi nhà hay cửa hàng nào, đi một lúc lâu, tôi nhìn thấy một chiếc xe tải đi ngang qua, tôi bỏ ra hai trăm tệ để đi nhờ xe trở về thành phố.
Tôi rất tò mò về Đức Tín sư phụ này nên ghé qua Hoành Hoa Tự để hỏi thăm về vị sư ấy. Kết quả người ta nói với tôi rằng Đức Tín sư phụ đến đây đã mười năm, không biết trước đây ông ấy xuất gia ở đâu, từ khi đến đây ông ấy chỉ làm công việc quét dọn, tóm lại chính là một người rất bình thường.

Trước đây, tôi vẫn luôn nghĩ lão tăng quét rác trong chùa chỉ là một nhân vật trong tác phẩm của Kim Dung, không nghĩ tới thế mà trong cuộc sống hiện thực tôi lại gặp một người.
Đến tối, tôi xem tin tức trên đài truyền hình địa phương cho biết, xảy ra ẩu đả tại một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, hai người thiệt mạng và hơn chục người bị thương. doanh nhân Lâm Huyền bị liên lụy và tử vong tại chỗ.
Thi thể Hải Ni đã biến thành vũng máu, tại hiện trường chỉ còn lại hai thi thể là Lâm Huyền và Hướng Dũng. Đương nhiên, cảnh tượng đó trong mắt người bình thường là vô cùng kỳ quái, nhưng để ổn định lòng người, chắc chắn sẽ không công khai chi tiết, và vụ án này đoán chừng cũng sẽ chỉ lấy đánh nhau để kết án.
 
Mẹ Hướng Dũng nhận xác anh ấy về, tôi đến dự đám tang, cha mẹ già khóc lóc thảm thiết đến mức người da trắng đuổi người da đen đi, cũng không bi thảm hơn thế này. Tôi không dám ở lại thêm nữa nên gửi tiền phúng điếu rồi rời đi.
Chuyện xảy ra với Hướng Dũng là một cú sốc lớn đối với tôi, tôi thậm chí còn không ra khỏi nhà, cũng không có ma quỷ đui mù nào dám đến quấy rối.
Ngày đó tôi vừa mở cửa tiệm thì đột nhiên có một cô gái chạy tới.
Cô gái trông quen quen, nhìn thấy tôi vội vàng nói: "chị Khương Lâm, chị có nhớ em không? Em là Vương Vũ, bạn học cấp hai của Chung Dao Dao."
Tôi nhớ ra cô gái này và Chung Dao Dao là bạn thân, ngày xưa Chung Dao Dao đến nhà tôi chơi, cô ấy đã đưa cô gái này đến đây.
"Là Tiểu Vũ à, có chuyện gì vậy?" Tôi cười hỏi.
Vương Vũ rất lo lắng nói: "chị Khương Lâm, tối qua em nhận được tin nhắn, có lẽ Chung Dao Dao đã xảy ra chuyện rồi."
 
 


Chương trước Chương tiếp
Loading...