Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Gái Địa Ngục

Chương 290: Cùng Vân Kỳ ngả bài



Edit: Frenalis
Mặc dù địa cung đầy nguy hiểm, nhưng các tu sĩ vẫn tản ra.
Những người thuộc các gia tộc và môn phái nhỏ không muốn đi theo các đại môn phái, vì vừa gặp nguy hiểm, người ta chưa chắc đã giúp đỡ, mà chỉ có thể nhặt nhạnh những gì người khác bỏ lại.
Họ vẫn muốn thử vận may, biết đâu lại nhặt được bảo vật quý giá nào đó.
Các trận chiến với quỷ vật liên tục nổ ra, các tu sĩ lần lượt ngã xuống. Tôi liếc nhìn Vân Kỳ, lúc trước chúng tôi lục soát địa cung, sở dĩ anh ta không ra tay tiêu diệt hết quỷ vật, chính là để dành cho những tu sĩ này.
Bỗng nhiên, tôi như phát hiện ra điều gì, đưa tay chạm vào mặt gương. Hình ảnh trên gương thay đổi, chuyển đến một tòa nhà khác, nơi hai tu sĩ của một môn phái nhỏ, sau khi mất hai sư huynh đệ cuối cùng cũng tìm thấy một thanh bảo kiếm cổ.
Hai người mừng rỡ như điên, một người trong số họ đã mất một cánh tay, là người lớn tuổi hơn. Hắn bước tới, định lấy thanh bảo kiếm xuống khỏi giá. Ngay khi sắp chạm vào chuôi kiếm, bỗng thấy lạnh buốt ở trước ngực. Hắn cúi đầu xuống, nhìn thấy một mũi dao đâm xuyên qua ngực mình.
Hắn không thể tin nổi quay đầu lại, thấy sư đệ nhỏ nhất của mình đang cầm một con dao, ánh mắt hung ác nhìn hắn.
"Sư đệ,... Tại sao..." Hắn vừa mở miệng, máu đã trào ra không ngừng.
"Tam sư huynh, đừng trách em. Anh luôn đối xử tốt với em, em cũng không muốn thế này, nhưng biết làm sao được, ai cũng vì lợi ích của mình thôi." Tên sư đệ cười khẩy.
"Ngươi... Rốt cuộc là ai?"
"Ta?" Tên sư đệ nhếch mép cười. "Ta còn có một cái tên khác, Tĩnh Điền Tú Nhất."
"Ngươi..." Tam sư huynh trợn mắt, đưa tay về phía hắn nhìn chằm chằm: "Ngươi, ngươi là người của Âm Dương Liêu."
"Đáng tiếc, ngươi biết quá muộn." Tên sư đệ rút dao ra, Tam sư huynh ngã ngửa, đến chết vẫn không nhắm mắt.
Tên sư đệ cười lạnh, lấy ra một lọ thuốc nước từ trong áo, đổ lên xác chết. Xác chết lập tức co lại, cuối cùng biến thành một vũng máu.
Sắc mặt tôi lạnh băng. Những tu sĩ kia bị quỷ vật giết chết là do lòng tham của họ, muốn chiếm đoạt bảo vật. Nhưng tôi tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn các tu sĩ Hoa Hạ bị Âm Dương Liêu giết hại.
Dù thế nào đi nữa, trong thời khắc cần đoàn kết chống lại kẻ thù bên ngoài, tuyệt đối không thể có sự mập mờ. Đây là nguyên tắc làm người của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, quay người định đi, nhưng Vân Kỳ đã nắm lấy tay tôi: "Tiểu Lâm, em muốn đi giúp bọn họ sao?"
Tôi trầm mặt nhìn vào gương, tên sư đệ kia đã lấy được bảo kiếm. Tôi nói: "Âm Dương Liêu lại muốn thừa nước đục thả câu, lấy đi bảo vật trong địa cung. Hừ, bọn chúng nằm mơ đi, tôi thà hủy cả địa cung này cũng không để bảo vật rơi vào tay chúng."
"Bây giờ em ra ngoài thì làm được gì?" Vân Kỳ nói. "Đừng quên, trong mắt họ, em là Quỷ Vương chuyển thế từ Địa Ngục, là quỷ vật đã giết con gái nuôi của chưởng môn phái Mao Sơn. Ai sẽ tin em?"
Sắc mặt tôi cứng lại, lộ ra một nụ cười khổ, lẩm bẩm: "Đúng vậy, ai sẽ tin tôi chứ?"
Vân Kỳ dịu dàng ôm lấy vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lâm, anh biết em vốn thiện lương, nhưng tại sao phải bận tâm vì những người đó? Họ có quan tâm đến em đâu?"
Tôi thở dài, quay sang nhìn anh ta. Khuôn mặt anh ta dưới ánh đèn mờ ảo, một phần lớn chìm trong bóng tối, nhưng vẫn đẹp đến nao lòng.
Sự quan tâm và tình yêu của anh ta dành cho tôi không hề giả tạo. Tôi cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nắm chặt, rồi lại buông ra, rồi lại nắm chặt, khiến tôi không thở nổi.
Tôi đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh ta: "Vân Kỳ... Anh không nên đối xử tốt với tôi như vậy."
Vân Kỳ mỉm cười: "Anh đương nhiên phải đối xử tốt với em. Anh đã đợi em hơn một ngàn năm, chính là để làm điều đó."
Tôi ngập ngừng: "Vân Kỳ, tôi không thể đáp lại tình yêu của anh."
Tôi cảm nhận được cơ thể Vân Kỳ khựng lại, nhưng rồi anh ta lại cười: "Không sao, dù trong lòng em vẫn còn Chu Nguyên Hạo, tình yêu của anh dành cho em cũng sẽ không giảm đi."
"Nhưng mà..." Tôi còn định nói gì đó, thì bỗng thấy bóng dáng Chu Nguyên Hạo trong gương.
Tôi biến sắc, vội vàng chạy đến trước tấm gương. Trong gương, hai cha con Chu Vân Mỗ cùng vài đệ tử của các môn phái nhỏ đang bị một đám quỷ vật vây công trong một tòa nhà.
Trong số những quỷ vật đó có một con có sức mạnh ngang ngửa Quỷ Tướng, là một đại boss trong địa cung này. Nơi nào nó đi qua, sinh linh đều bị tàn sát.
Hai cha con họ chu rõ ràng đã kiệt sức, Chu Nguyên Chính bị thương ở bụng, máu me đầm đìa, còn Chu Vân Mộc thì mồ hôi nhễ nhại, càng đánh càng yếu, dường như không còn sức chống đỡ.
Đúng lúc này, Chu Nguyên Hạo xuất hiện. Anh đứng chắn trước mặt hai cha con Chu Vân Mộc, roi Hắc Long Quang trong tay vung lên, nhanh như báo săn tấn công con quỷ kia.
Chu Vân Mộc dìu Chu Nguyên Chính nhanh chóng lùi về một nơi an toàn ở góc tường.
Tôi cảm thấy lo lắng cho anh. Chu Vân Mộc đã đột phá Ngũ Phẩm, với thực lực của ông ta dù có tốn sức nhưng cũng không đến mức chật vật như vậy khi đối đầu với con quỷ này.
Trừ phi...

Ánh mắt tôi tối sầm lại. Trừ phi ông ta đã biết trước Chu Nguyên Hạo sẽ đến, cố tình làm mồi nhử để dụ Chu Nguyên Hạo ra tay cứu giúp, đối mặt với con quỷ vật mạnh mẽ này.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, Chu Vân Mộc nhìn con trai mình với ánh mắt nham hiểm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Cầm thú!" Tôi không kìm được hét lên. Chu Vân Mộc thật quá tàn nhẫn, dù sao cũng là con trai ông ta. Ông ta biết Chu Nguyên Hạo sẽ không bỏ mặc mình, nên mới cố ý làm vậy, lợi dụng lòng tốt của con trai. Thủ đoạn hèn hạ như vậy, thật đáng khinh.
Nhưng không ngờ, Chu Nguyên Hạo thực lực tiến bộ rất nhanh, giao đấu với con quỷ kia mà có phần chiếm thế thượng phong. Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì chợt thấy Chu Vân Mộc xoay cổ tay, giữa các ngón tay kẹp một chiếc phi tiêu lục giác.
Tôi hoàn toàn kinh hãi. Đây là cha ruột sao? Cho dù không phải cha ruột, cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ? Đây rõ ràng là thủ đoạn đối phó với kẻ thù!
Tôi nghiến răng, quay người định chạy ra ngoài. Vân Kỳ lại giữ tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói mang theo vài phần van nài: "Tiểu Lâm, đừng đi, ở lại bên anh, đừng đi."
"Thả tôi ra." Tôi thấp giọng nói.
"Hứa với anh." Anh ta ôm càng chặt hơn.
"Thả ra!" Tôi cao giọng lặp lại.
"Anh sẽ không buông." Anh ta lạnh lùng nhìn Chu Nguyên Hạo trong gương. "Anh tuyệt đối sẽ không để em quay lại bên anh ta."
Tôi tức giận, gào lên: "Anh dựa vào cái gì mà quản tôi?"
"Bằng tình yêu của anh dành cho em." Vân Kỳ ôm tôi chặt đến mức toàn thân tôi đau nhức.
"Yêu tôi?" Tôi bật cười, cười đến phát khóc. "Anh thực sự yêu tôi sao? Đây không phải yêu, mà là sự chiếm hữu."
"Đây chính là yêu!" Vân Kỳ xoay người tôi lại, bắt tôi đối diện với anh ta. Anh ta nhìn sâu vào mắt tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ thấy anh ta như vậy, khiến tôi có chút sợ hãi.
"Tiểu Lâm, em có biết tại sao anh lại đến đây sau hơn một ngàn năm không? Anh không lúc nào không nhớ em, em đã bao giờ trải qua cảm giác chờ đợi như vậy chưa? Mỗi ngày thức dậy, đều hy vọng người đó sẽ xuất hiện trước mặt mình, nhưng đến đêm khuya lại phải chìm vào giấc ngủ trong thất vọng, rồi cuối cùng, thất vọng biến thành tuyệt vọng."
"Anh đã chờ đợi trong tuyệt vọng suốt bao nhiêu năm. Khi xác định được thân phận của em, anh đã quyết định, bằng mọi giá nhất định phải có được em."
Ánh mắt anh ta khiến tôi rùng mình. Có một khoảnh khắc, tôi mềm lòng, nhưng nghĩ đến những chuyện đã qua, nghĩ đến Chu Nguyên Hạo, tôi lại phải cứng rắn.
Tôi chống tay lên ngực anh ta, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Vậy nên anh đã hãm hại tôi sao?"
Cơ thể anh ta run lên, ánh mắt gợn sóng.
Tôi cười khổ: "Vân Kỳ, đừng quên, kiếp trước tôi là Phi Viêm tướng quân trấn giữ Địa Ngục. Nếu tôi là kẻ ngu ngốc để người khác đùa giỡn, làm sao tôi có thể canh giữ mười tám tầng địa ngục, làm sao tôi có thể trấn áp vô số yêu ma quỷ quái ở đó?"
Ánh mắt Vân Kỳ sâu thẳm như đêm đen nhìn tôi, không nói một lời.
Tôi tiếp tục: "Khúc Gia Kỳ chết là do anh bày mưu, phải không? Anh lừa tôi đến đó rồi giết cô ấy, đổ tội lên đầu tôi. Lúc đó tôi chưa khôi phục trí nhớ, vẫn nghĩ mình là Quỷ Vương chuyển thế, anh đã lợi dụng điều đó, khiến tôi tin rằng mình đã đột nhiên nổi điên giết Khúc Gia Kỳ. Mãi cho đến khi khôi phục ký ức, tôi mới biết, tất cả chỉ là một cái bẫy."
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, tiếp tục nói: "Từ khi tôi gặp Khúc Gia Kỳ, tôi đã bước vào một chuỗi cái bẫy do anh giăng ra. Mỗi bước tôi đi đều nằm trong tính toán của anh. Thậm chí cả việc khiến tôi hiểu lầm Chu Nguyên Hạo cũng là kế hoạch của anh. Anh từng bước dồn tôi vào đường cùng, khiến tôi bị mọi người xa lánh, không ai có thể nương tựa, rồi khi tôi tuyệt vọng nhất, anh xuất hiện."
"Anh cứu tôi khỏi nguy hiểm, giúp đỡ tôi, che chở tôi, chữa lành vết thương cho tôi, cho tôi mọi thứ tôi muốn. Anh muốn dùng những thứ đó để mê hoặc tôi, để tôi yêu anh. Nếu không phải trong lòng tôi còn có... còn có anh ấy, có lẽ tôi đã thực sự rơi vào bẫy của anh."
Nói đến đây, mũi tôi cay cay, giọng nghẹn ngào: "Nhưng anh có biết không? Tôi đã thực sự rung động trước anh, tôi tự nhủ không thể như vậy, nhưng tôi vẫn xao động. Anh đã sống trên đời này hơn một ngàn năm, anh hiểu rất rõ lòng người, anh biết phải làm gì để khiến người ta tin tưởng mình, để người ta..."
Chương trước Chương tiếp
Loading...