Cô Gái Địa Ngục
Chương 275: Vân Kỳ mưu đồ
Edit: Frenalis
Chu Nguyên Hạo không thể kìm nén cơn giận, cao giọng nói: "Anh không quan tâm gì khác, anh chỉ cần em, em là người phụ nữ của anh, anh tuyệt đối không buông tay, dù em có muốn hay không, hôm nay dù có chết ở đây, anh cũng phải đưa em về."
Mặt tôi lạnh nhạt không chút biểu cảm, rút cây chủy thủ từ trong người ra, đâm thẳng vào vai mình.
Máu bắn tung tóe, mắt Chu Nguyên Hạo đỏ ngầu, ngay cả Vân Kỳ cũng kinh hãi.
"Cút!" Giọng tôi lạnh lẽo như băng giá, "Cút ngay cho tôi, nếu không tôi thà chết trước mặt anh."
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo như muốn nhỏ máu, quỷ khí trên người cuồn cuộn, dâng trào nỗi đau thương phẫn uất, khổ sở cùng quyến luyến. Anh đau đớn lùi lại hai bước, chân lảo đảo.
Anh chăm chú nhìn tôi lần cuối, ánh mắt chứa đựng cảm xúc quá đỗi phức tạp, khiến lòng tôi tan nát. Nhưng tôi vẫn cắn răng, rút dao ra khỏi vai, hướng về vai còn lại nhìn anh trừng trừng: "Nếu anh không đi, tôi sẽ tiếp tục đâm cho đến khi anh đi mới thôi."
Chu Nguyên Hạo xoay người, từng bước tiến về phía vách đá, rồi đột nhiên gầm lên giận dữ. Tiếng gầm khiến cả thế giới như rung chuyển, trên đỉnh núi tuyết xa xa, từng mảng tuyết lớn không ngừng lăn xuống.
Anh lấy đà, nhảy xuống vách đá.
Quỷ tất nhiên không thể chết vì ngã, tôi không thèm nhìn thêm một cái, hít sâu một hơi, quay người bước vào biệt thự.
Vân Kỳ nhìn theo bóng lưng tôi, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Tôi trở về phòng ngủ, lục tìm hòm thuốc, nuốt vội một viên đan dược chữa thương rồi lấy kim chỉ ra khâu vết thương.
Vân Kỳ tiến lại gần, nhẹ nhàng lấy kim chỉ từ tay tôi, cẩn thận khâu giúp tôi, giọng trầm xuống: "Em thích anh ta đến vậy sao? Em không muốn tôi làm anh ta bị thương, thậm chí không tiếc đâm bản thân bị thương để đuổi anh ta đi?"
Tôi nhìn Vân Kỳ, trên mặt anh ta không còn ý cười, chỉ còn lại một tia buồn bã. Tôi thở dài bất lực: "Không hẳn là vậy, những gì tôi nói với anh ấy trước đó đều là thật lòng. Đàn ông mà, không thể để họ hy sinh vì mình, nếu không đến một ngày nào đó, họ sẽ hối hận, sẽ oán trách."
Vân Kỳ im lặng, tôi tiếp tục nói: "Bây giờ đâu còn là thời xưa, hai người đến với nhau, tốt thì ở, không tốt thì chia tay, đâu có gì mà sống chết."
Vân Kỳ ngẩng đầu nhìn tôi, tôi nhìn vào mắt anh ta, nghiêm túc nói: "Hiện tại tôi chưa thể chấp nhận anh, không phải anh có điểm gì không tốt, cũng không phải tôi chán ghét anh. Anh nói đúng, tôi tạm thời vẫn chưa quên được Chu Nguyên Hạo, trong lòng còn nghĩ đến người khác mà đến với anh thì thật không công bằng."
Vân Kỳ nắm tay tôi, nói: "Tôi không quan tâm điều đó."
"Nhưng tôi quan tâm." Tôi kiên quyết nói, "Tôi không thể vừa ở bên anh mà vừa nghĩ đến anh ấy."
Cuối cùng, Vân Kỳ chỉ còn biết bất lực, thay tôi băng bó vết thương, không nói gì rồi quay người bước ra ngoài. Nhìn bóng lưng anh ta, lòng tôi dâng lên một sự chưa xót.
Thực ra, tôi từ chối Chu Nguyên Hạo còn có một lý do quan trọng. Tôi rất để tâm đến những hình ảnh trong Địa Ngục hiện lên trong đầu trước đó, Chu Nguyên Hạo bị trói trong hồ nham thạch chịu khổ, là ai đã trói anh?
Có phải là tôi không?
Anh hận tôi, tuyên bố sẽ xé xác tôi thành trăm mảnh, nỗi hận ấy nếu là thật thì làm sao có thể biến thành yêu?
Tôi vẫn luôn hoài nghi, liệu anh có thật sự yêu tôi hay không. Có lẽ thứ tình yêu tôi thấy chỉ là một màn kịch được dàn dựng tỉ mỉ, để rồi đến một ngày, khi giấc mộng vỡ tan, tôi phải trả giá không chỉ bằng nỗi đau và khổ sở mà còn bằng cả sinh mạng của mình.
Thà như vậy, chi bằng kết thúc sớm một chút còn hơn.
Tôi không biết rằng, sau khi rời khỏi phòng tôi, sắc mặt Vân Kỳ trở nên lạnh lùng đến cực điểm. Anh ta rời khỏi biệt thự trên đỉnh núi tuyết, đi vào một căn nhà khác dưới chân núi, mở máy tính lên, khuôn mặt của Hiên Huyền lập tức xuất hiện trên màn hình.
Hiên Huyền đang ôm một mỹ nữ bằng một tay, tay kia ôm một thiếu niên xinh đẹp. Cả hai đều ánh mắt mông lung, không mảnh vải che thân, nằm úp sấp trên người hắn, còn giữa hai chân hắn có một mỹ nữ khác đang quỳ.
"Vân Kỳ các hạ, anh lâu rồi không liên lạc với tôi, tôi còn tưởng anh đã chết chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc rồi chứ." Hiên Huyền nhận lấy ly rượu do thiếu niên đưa tới, bên trong tràn đầy chất lỏng đỏ tươi, trên mặt còn nổi lềnh phềnh một con mắt.
Hắn uống một ngụm, hưởng thụ nói: "máu xử nữ quả nhiên mỹ vị, phụ nữ bây giờ đều xem trong trắng như không, làm hại tôi chỉ có thể tìm đến các thiếu nữ mười một mười hai tuổi, có điều, dạng này càng thêm tươi ngon."
Vân Kỳ lạnh lùng lên tiếng: "Dạo này anh không phải suốt ngày mải mê tửu sắc đấy chứ?"
Hiên Huyền hất cằm về phía thiếu niên xinh đẹp bên cạnh, gã lập tức hiểu ý, rướn người hôn lên môi Hiên Huyền.
Hắn nếm đủ vị ngọt ngào rồi mới đáp: "Lũ quỷ sứ dưới địa ngục toàn quỷ khí nặng nề, dù có đẹp đến mấy tôi cũng chẳng ưa. Vẫn là nhân loại đáng yêu hơn, tôi mê mẩn thân xác tràn đầy linh khí của bọn họ."
Vân Kỳ càng thêm lạnh lẽo, nói: "Hiên Huyền đại nhân, hình như anh đã quên mất điều gì rồi?"
"Yên tâm, anh nghĩ tôi giống anh sao, đắm chìm trong hương ấm liền không dứt ra được?" Hiên Huyền cười khẩy, "Tôi đã đến nhân gian, tất sẽ khuấy lên phong ba bão táp. Ngay gần thủ đô này có vài yêu ma cổ đại bị trấn áp, tiếc là toàn lũ vô dụng."
Nói đến đây, Hiên Huyền dừng lại, cười khẩy: "Mâu thuẫn giữa phái Mao Sơn và phái Lao Sơn đã có từ lâu đời, muốn để bọn chúng đấu đá với nhau thật chẳng khó khăn gì. Hơn một ngàn năm trước, tôi từng giấu một món bảo vật ở bến đò Hoàng Hà, đó là một món Thần khí thượng cổ, tôi đã cố ý để lộ tin tức này ra ngoài. Hiện tại các đại gia tộc và môn phái đều chẳng còn màng đến chuyện cô bạn gái nhỏ của anh nữa đâu, tất cả đều đổ xô đến bến đò Hoàng Hà."
Thân mình hắn hơi ngả về phía trước, nụ cười càng thêm nham hiểm: "Tôi muốn để bọn chúng đến bao nhiêu thì chết bấy nhiêu, đừng hòng ai thoát khỏi cái bẫy tôi đã giăng sẵn."
Vân Kỳ trầm mặc một lát rồi hỏi: "Người của Chu gia đã đi chưa?"
"Chu gia còn tham lam hơn cả tôi tưởng, tin tức này tôi tiết lộ cho Chu gia đầu tiên, bọn chúng lập tức phái Chu Vân Mộc và Chu Nguyên Chính hai cha con đến bến đò Hoàng Hà, muốn độc chiếm món bảo vật kia. Hiện tại Chu gia và phái Mao Sơn đã nảy sinh hiềm khích, âm ỉ có dấu hiệu quyết liệt. Còn Lao Sơn và Mao Sơn đã nhiều lần giao tranh, mâu thuẫn giữa bọn chúng lớn như vậy, tôi chẳng cần dùng thêm mưu kế gì, bọn chúng đã tự tàn sát lẫn nhau."
Sắc mặt Vân Kỳ hơi giãn ra, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Hiên Huyền đại nhân quả nhiên là Hiên Huyền đại nhân, anh ra tay tất nhiên là khiến lũ người tu đạo Hoa Hạ kia xoay như chong chóng."
Hiên Huyền khẽ chớp mắt, hỏi: "Có nên lợi dụng đám Âm Dương Liêu Nhật Bản kia không?"
Vân Kỳ thản nhiên đáp: "Người Nhật Bản âm hiểm quỷ quyệt, không đáng để cùng mưu tính. Hiên Huyền đại nhân, tôi từng có quen biết bọn họ, khuyên anh nên cẩn thận."
"Yên tâm, tôi sẽ không kết minh với bọn chúng." Hiên Huyền nhấp một ngụm rượu từ môi mỹ nhân, nói, "Trong mắt tôi, chúng cũng chỉ là những quân cờ mà thôi."
Vân Kỳ mỉm cười: "Vậy thì chúc anh thành công."
Nói xong, anh ta tắt máy tính. Thời đại công nghệ này, những sản phẩm công nghệ cao thật tiện lợi, chẳng cần hao phí chút linh lực nào.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Vân Kỳ bước ra phòng khách, phất tay mở cửa. Hai người đàn ông trung niên bước vào, một người dáng người tiêu chuẩn, comple giày da, người còn lại bụng phệ, đầu hói nhưng rất có khí chất. Cả hai đều mang dáng vẻ của những người thành đạt.
"Chủ nhân." Hai người đồng thanh cung kính cúi đầu.
Nếu có người quen biết hai người này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chắc chắn sẽ giật mình kinh hãi.
Hai người này chính là chủ tịch của tập đoàn Thương Long và tập đoàn Thiên Nguyên, hai tập đoàn có thế lực cực lớn trong nước, các ngành nghề kinh doanh trải rộng khắp nơi. Đặc biệt là tập đoàn Thiên Nguyên, là con rồng mới nổi trong ngành thương mại điện tử, doanh thu hàng năm vượt qua hàng chục nghìn tỷ, có thể nói đây là hai vị thần tài của Hoa Hạ.
Vậy mà hai người như vậy lại gọi Vân Kỳ là chủ nhân.
Vân Kỳ ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan vào nhau, nhìn hai người bằng ánh mắt lãnh đạm: "Việc tôi giao cho các người chuẩn bị đến đâu rồi?"
Hai người cúi đầu, khom người đáp: "Chủ nhân cứ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, sẽ lập tức phong tỏa tập đoàn Chu gia."