Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cô Gái Địa Ngục

Chương 271: Vân Kỳ kim ốc tàng kiều



Edit: Frenalis
"Dừng tay!" Vương xử trưởng kinh hãi, bổ một chưởng vào cánh tay tôi. Cánh tay tôi như bị xe cán qua, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, chủy thủ văng ra xa.
Tôi hét lên đau đớn, ôm cánh tay, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
"Không khai ra tin tức của Quỷ Vương Hiên Huyền thì cô đừng hòng chết." Vương xử trưởng lạnh lùng nói, lấy từ sau lưng ra một chiếc còng tay, khóa vào tay tôi. Linh khí trong người tôi lập tức bị phong bế.
Hắn xách tôi lên vai, cười khẩy, nói với Trương Xương Thuận: "Tưởng sẽ là một trận ác chiến, ai ngờ dễ như trở bàn tay. Đầu thai triệt để như thế này, e là phải suy yếu đến ba mươi năm."
"Mặc kệ cô ta suy yếu hay không." Trương Xương Thuận lạnh lùng nói, "Tôi chỉ cần cô ta chết!"
"Rất tiếc, tôi không thể để hai người toại nguyện." Một giọng nói ưu nhã vang lên, khiến sắc mặt cả hai biến đổi.
Họ quay đầu lại, thấy một người đàn ông mặc vest đứng cách đó vài bước, mỉm cười tao nhã nhìn họ.
Người đàn ông này là ai? Sao lại đến gần như vậy mà họ không hề hay biết?
Tôi nhíu mày, hóa ra là Vân Kỳ, sao anh ta lại đến đây?
"Cậu là...?" Vương xử trưởng lên tiếng.
"Các người không cần biết tôi là ai, chỉ cần giao cô ấy cho tôi là được." Vân Kỳ mỉm cười, "Dĩ nhiên, nếu các người không muốn, chúng ta có thể đánh nhau một trận."
Vương xử trưởng nheo mắt: "Người phụ nữ này là tội phạm giết người, tôi không thể giao cô ta cho cậu."
"Vậy thì đáng tiếc." Vân Kỳ nói, "Tôi vốn định giải quyết êm đẹp."
Anh ta đưa tay ra, những quả cầu năng lượng liên tiếp nổ tung bên cạnh hai người. Sức mạnh khủng khiếp khiến đầu tôi choáng váng. Thêm vào đó là sự mệt mỏi và thương tích đầy mình, tôi lập tức ngất đi. Trong ký ức cuối cùng, tôi thấy Vân Kỳ bay lên không trung, xung quanh anh ta sáng lên những quả cầu màu đỏ như máu, lao về phía hai người kia như mưa.
Sau đó, thế giới chìm vào bóng tối.
*******
Ngủ một giấc thật dài, tôi cảm thấy lạnh buốt ở bụng và tay, mí mắt run run, tôi dần tỉnh lại.
Tôi thấy Vân Kỳ đang ngồi bên giường, tay cầm một hộp thuốc màu xanh lá cây, bôi lên vết thương trên bụng tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra mình không mặc quần áo, giật mình ngồi dậy, vội vàng kéo chăn che người.
Vân Kỳ nhẹ nhàng nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang bôi thuốc cho cô. Vết thương trên bụng đã bị nhiễm trùng, nếu không chữa trị kịp thời, cô sẽ bị sốt."
Lúc này tôi mới nhận ra cơ thể mình nóng như lửa đốt.
Tôi hơi xấu hổ, nói: "Cảm ơn anh, để tôi tự làm được rồi."
Vân Kỳ gật đầu, đưa hộp thuốc cho tôi, rồi bưng đến một bát thuốc đen sì.
"Đây là gì vậy, sao hôi thế?" Tôi hỏi.
"Thuốc hạ sốt, tôi tự điều chế." Vân Kỳ nói, "Rất hiệu quả với vết thương của cô."
Tôi gật đầu, nhận lấy bát thuốc, bịt mũi uống một hơi cạn sạch.
Đắng, đắng quá.
Tôi nhăn mặt thè lưỡi, hồi bé bà nội cũng hay cho tôi uống thuốc Đông y lắm, nhưng chưa bao giờ tôi phải uống thứ gì đắng thế này.
Đặt chén thuốc sang một bên, tôi thấy anh ta vẫn đang nhìn mình, cơ mặt khẽ giật giật hai cái rồi hỏi: "Sao thế?"
Vân Kỳ cười: "Không ngờ cô cũng có lúc dễ thương như vậy."
Mặt tôi đỏ bừng. Được một anh chàng đẹp trai khen dễ thương thì đương nhiên là thích rồi, nhưng không đúng lúc chút nào, tôi chỉ thấy xấu hổ.
Vân Kỳ hình như cũng nhận ra nên không nói gì thêm, chỉ bảo: "Cô vừa mới tỉnh lại, nghỉ ngơi thêm chút đi. Yên tâm, ở đây với tôi thì chẳng ai dám đụng đến cô đâu."
Tôi không nhịn được hỏi: "Sao anh lại cứu tôi?"
Vân Kỳ đáp tỉnh bơ: "Cứu người cần lý do à?"
Trán tôi nổi đầy hắc tuyến. Cứu người thì không cần lý do, nhưng anh là Võng Lượng đấy, lần đầu gặp mặt đã giết sạch một nhóm thiếu nữ chỉ để nuốt chửng dục vọng của họ, giờ lại ra vẻ cao thượng với tôi, làm sao tôi tin được chứ.
Vân Kỳ mỉm cười: "Cứu người khác thì có lẽ cần lý do, nhưng cứu cô thì không." Dứt lời, anh ta bưng chén thuốc đi ra ngoài, để lại tôi đang ngẩn người.
Nếu tôi không hiểu sai thì ý anh ta vừa rồi là... anh ta thích tôi?
Một Võng Lượng lại đi thích con người? Nghe cứ như chuyện liêu trai vậy.
Tôi đưa mắt nhìn quanh, nơi này hình như là một căn biệt thự. Nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết rơi trắng xóa, xa xa là những dãy núi phủ đầy tuyết trắng.
Đây là đâu?
Nhưng mà tôi đã chẳng còn nơi nào để đi, đây là đâu thì có gì quan trọng nữa? Chỉ cần an toàn là được.
Uống thuốc xong, tôi lại thấy buồn ngủ nên nằm xuống ngủ tiếp. Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối om.
Cảm thấy người đã dễ chịu hơn chút, tôi xuống giường, bỗng giật mình nhận ra trên người mình chẳng có mảnh vải che thân. Tôi nhìn quanh, thấy ở chân giường có một chiếc váy dài bằng lụa màu vàng kim óng ánh. Nhìn kiểu dáng thì đây là một bộ váy quý giá, chỉ có điều hơi gợi cảm quá.
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm mấy chuyện đó, cứ thế mặc váy vào. Vì không có đồ lót nên nhìn nó cứ như váy ngủ, để lộ khe rãnh ngực sâu hun hút.
Tôi lại nhớ đến dáng vẻ của Chu Nguyên Hạo lần đầu tiên đưa cho tôi chiếc váy dài màu hồng gợi cảm, tim nhói lên, sống mũi cay cay, suýt nữa thì nước mắt lại trào ra.
Tôi ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, cố ngăn lại nỗi đau và nước mắt đang chực trào: "Khương Lâm ơi là Khương Lâm, không đáng vì một người đàn ông như thế đâu."

Nói rồi, tôi vỗ nhẹ lên mặt mình, nhìn vào gương tự nhủ: "Không được hối hận, không được đau lòng rơi lệ, mình phải sống thật tốt, sống thật rực rỡ. Anh ta bỏ mình là tổn thất của anh ta, để anh ta đi gặp quỷ đi!"
Tôi ép mình lộ ra một nụ cười tươi, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
"Cô tỉnh rồi à?" Giọng nói quen thuộc đầy từ tính vang lên. Tôi cúi xuống nhìn phòng khách phía dưới, Vân Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, nhấp một ngụm trà. Chất lỏng trong tách trà của anh ta vẫn là máu tươi.
Tôi đánh giá anh ta, quả là một Võng Lượng xứng với danh xưng của mình, sử dụng dục vọng của con người làm thức ăn. Vẻ ngoài của anh ta thực sự có thể khơi gợi những ham muốn sâu thẳm nhất trong lòng người khác.
Tuy không tuấn mỹ bằng Chu Nguyên Hạo, nhưng anh ta sở hữu một loại khí chất đặc biệt, khiến người khác không thể rời mắt, yêu thích, thậm chí còn gợi lên những phản ứng sinh lý nhất định.
Tôi cảm giác một dòng nước nóng hướng thẳng xuống bụng dưới, khiến tôi biến sắc, vội vàng ổn định tâm thần. Thật nguy hiểm, suýt chút nữa đã mất mặt.
Vân Kỳ mỉm cười đầy ẩn ý: "Tiểu Lâm, chắc đói rồi, xuống ăn chút gì đi."
Anh ta vỗ tay, hai cô gái xinh đẹp bưng ra đủ món ăn tinh xảo từ trong bếp. Hương thơm ngào ngạt trong không khí khiến bụng tôi réo ầm ĩ.
Tôi đỏ mặt, lúng túng giải thích: "Tôi hơi đói, mấy ngày nay chưa ăn gì cả."
Anh ta ra hiệu mời, tôi ngồi vào bàn, cầm đũa ăn như gió cuốn.
Vân Kỳ nói: "Đói mấy ngày rồi, không nên ăn mặn, cứ ăn cháo loãng với mấy món này là được."
Tôi gật đầu: "Cảm ơn anh, Vân tiên sinh."
Anh ta vẫn thong thả uống trà, đợi tôi ăn xong, hai cô gái kia lại đến dọn dẹp, vẫn im lặng không nói một lời.
"Họ là...?" Tôi không nhịn được hỏi.
"Họ cũng là Võng Lượng, mới thành hình nên chưa nói được." Vân Kỳ đáp.
Tôi gật đầu, nghe nói Võng Lượng thường có dung mạo tuyệt mỹ, xem ra quả đúng là vậy.
"Tình hình bên ngoài không khả quan." Vân Kỳ nói, "Mọi người đang tìm mọi cách bắt cô, Chu gia đã tuyên bố không liên quan gì đến cô."
Tôi cười, có chút bi thương nói: "Tôi vốn không trông mong họ sẽ ra mặt vì mình."
"Cô yên tâm, đây là đỉnh Ngọc Long Tuyết Sơn, họ không lên được đâu, tuyệt đối an toàn." Anh ta nói.
"Cái gì?" Tôi kinh ngạc, "Đây là Ngọc Long Tuyết Sơn?"
Tôi mở cửa biệt thự, bên ngoài là tuyết trắng xóa, rất sâu, bước một bước là chân lún xuống.
Ngôi biệt thự này xây trên vách đá. Tôi đi vài bước là thấy một vách núi cao ngất, phía dưới là vực sâu hun hút khiến da đầu tôi tê rần.
Quả thực một nơi như thế này người thường không thể đến được, ngay cả người tu đạo cao cấp cũng phải tốn rất nhiều khí lực.
"Ngoài trời lạnh, vào nhà thôi." Vân Kỳ khoác áo lông chồn lên người tôi. Tôi gật đầu theo anh ta vào nhà.
Trong phòng ấm áp, dù chỉ mặc váy mỏng cũng không thấy lạnh.
Vân Kỳ còn lịch thiệp và uyên bác hơn tôi tưởng. Anh ta sợ tôi buồn nên trò chuyện đủ thứ với tôi.
Anh ta sống rất lâu, tôi hỏi về những sự kiện thời xưa. Anh ta kể, anh ta thành hình vào cuối thời Đường, từng gặp Lý Dục - vị vua cuối cùng của Nam Đường, vì biết làm thơ nên được Lý Dục xem như thượng khách. Thời Bắc Tống, anh ta từng uống trà, đàm đạo thơ văn với Âu Dương Tu, Tô Thức, Yến Thù. Thời Nguyên, anh ta từng chứng kiến Triệu Mạnh Phủ vẽ tranh. Thời Minh, anh ta nâng ly cùng Giang Nam tứ đại tài tử, Đường Bá Hổ còn tặng anh ta một bức tranh.
Tôi nghe mà mắt sáng rực, Đường Bá Hổ là thần tượng của tôi, tôi luôn muốn được chiêm ngưỡng bút tích của ông ấy nhưng chưa có cơ hội.
"Tôi... có thể xem được không?" Tôi không nhịn được hỏi.
"Tất nhiên." Vân Kỳ đáp, "Nhưng thân thể cô chưa hồi phục, lại bôn ba lâu như vậy, nghỉ ngơi một chút đã."
Dứt lời, anh ta lại gọi Võng Lượng bưng loại thuốc đen sì đó đến. Uống thuốc xong tôi ngủ thêm mấy tiếng, tỉnh dậy đã chạng vạng tối. Vân Kỳ mời tôi ăn tối, rồi dẫn tôi xuống nhà kho dưới mặt đất.
Trong lòng tôi có chút nhảy nhót, cuối cùng cũng được thấy bút tích của Đường Bá Hổ, đúng là may mắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...